Dù có dẫy dụa đến đâu Tử Di vẫn không thoát khỏi bàn tay rắn chắc của những tên này, cô cũng chẳng còn hơi sức đâu sau khi bị dìm lên dìm xuống dưới nước lạnh như thế nữa, Người cô mềm nhũn trong tay bọn chúng mặc cho chúng làm gì mình hiện tại cô không còn một chút sức lực nào để phản kháng nữa.
Tít…tít…
Tuyết Y nhìn màn hình điện thoạin của Tử Di trên bàn sáng lên tên San Phong, cậu cau mày khó chịu. Tuyết Y đứng dậy, trước khi ra ngoài cậu nói:
- Cứ để cô ta ở đây không cần ăn uống cũng được..
Hai tên áo đen gật đầu nghe lệnh.
Tuyết Y ra ngoài, cậu mở máy :
- Mai anh đến trường đón em qua gặp mẹ nhé.
- …
- Tử Di…- San Phong cau mày khi đầu dây kia không có tiếng hồi âm – Em làm sao vậy…Tử Di…
Tõm…
Chiếc điện thoại chìm xuống đáy hồ, Tuyết Y quay đi mặ đầy hàn khí. “ mẹ à”. Hai người đã thân mật đến mức San Phong muốn Tử Di ra mắt mẹ mình cơ à.
Hai tên kia để mặc Tử Di nằm bệt dưới sàn lạnh, chúng bỏ ra ngoài canh không quên khoá chặt cửa lại.
Một mình Tử Di nằm mệt mỏi dã dời giữa căn phòng tối đen…đúng như con đường trước mắt cô phải đối mặt vậy…cố lắm cố nữa đi chăng mấy nó vẫn mịt mờ chẳng thể tìm được lối thoát nào để bảo vệ mình khỏi những nỗi đau…những tổn thương …và những gì Tuyết Y đã mang đến cho cô…
Đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vo-le/2367503/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.