Tử Di đứng dậy, về phòng Tuyết Y …cô đưa tay từ từ mở cửa bước vào..thấy cậu đang gục mặt trong tay ngồi nhìn về một phía…
Tử Di bước gần lại ngồi xuống cạnh Tuyết Y :
- Xin lỗi, tôi không cố ý ép anh phải nhận chuyện đó…
Gịong nói của cô trong lúc này thật đúng là liều thuốc xua tan mọi mệt mỏi của Tuyết Y, cậu khẽ ngả đầu dựa vào vai cô…dáng vẻ thật yếu đuối. Lại một cảnh nữa không ai có thể tưởng tượng được một tổng tài mạnh mẽ cô lập như Tuyết Y lại có thể ngả đầu dựa vào vai của một cô gái một cách uỷ mị như vậy được…
Tử DI định ngồi lui giữ khoảng cách giãn ra với cậu…dù gì thì dù cô chỉ thông cảm với hoàn cảnh lúc này thôi chứ không có nghĩa là đã chấp nhận và tha thứ cho mọi chuyện cậu đã gây ra cho cô…
- Chỉ một chút thôi…
Gịong nói thật ngọt ngào…phẳng lặng như mặt nước mùa thu…mắt khẽ nhắm lại tận hưởng giây phút bên cô…
Đang định kéo dài khoảng cách thì nghe câu nói nửa như cầu xin nửa như ra lệnh của cậu làm cô khựng lại…Coi như cô đang an ủi một người quen cũng được vậy. Tử Di thở nhẹ, ngồi im trong phút chốc…cảnh đẹp như trong phim này lại xuất hiện giữa đời thường…
…
- Biển xe là xx..
- Vậy điều tra cho tôi chủ nhân chiếc xe đó hiện đang ở đâu?
- Vâng.
- À nhân tiện lấy luôn cả kết quả bên cảnh sát nhé.
- Vâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vo-le/2367457/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.