- Chỉ cần lấy mẫu tóc là được rồi.
- Vậy là tôi phải đến nhổ tóc của thằng bé sao? – Qúach gíam nuốt khan nhìn Tuyết Y.
Cậu gật đầu, xoay ghế một vòng :
- Sao, không được à. Vậy nghỉ việc luôn đi.
Lại giở dọng dọa dẫm rồi…Quách giám gật đầu kéo dài vọng như bất mãn :
- Được thưa Hàn thiếu. Nhưng – Cậu ngập ngừng.
- Có vấnd dề gì nữa. – Tuyết Y nhăn mặt nhìn Qúach giám .
- Tôi nghĩ cậu đi lấy thì tốt hơn chứ.
- Tôi có chuyện phải làm trong mấy ngày tới rồi. Cậu là người thân cận nhất của tôi nên mọi chuyện nhờ cậu vậy.
- Ó vâng- Qúach giám gật đầu cung kính – Chuyện này cậu cứ yên tâm.
- Ừm – Tuyết Y gật đầu mỉm cười hài lòng.
Qúach giám cùi đầu xin lui.
Vừa lúc ông Đình đi vào.
- Chủ tịch.
Qúach giám cúi đầu chào, ông Đình mỉm cười hơi gật đầu rồi đóng cửa vào trong.
Tuyết Y thấy ông liền đứng dậy :
- Ba.
- Ừ.
Ông đi lại ghế ngồi xuống nói ngay :
- Người lái xe đó, ba đã tìm thấy nhưng hiện hắn vẫn chưa chịu khai ra gì.
Thuyết Y lấy hai ly nước đặt lên bàn mời ông rồi nói :
- Vậy hắn đang ở đâu.
- Tạm thời ba cho hắn về rồi, nhưng vẫn cho người theo dõi. Ba thấy hắn có vẻ sợ điều gì đó nên mới không dám khai ra gì.
,,,
- Sao đứng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vo-le/2367449/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.