Chương trước
Chương sau
Đêm đã khuya, đám người huyên náo đều đã dần dần tản đi trở về nhà, bên đường còn có vài người trẻ tuổi uống rượu say kề vai sát cánh cùng nhau lắc tới lắc lui. Tháng mười hai gió rất lạnh .
Ngoài cửa sổ bóng cây lay động, xuyên thấu qua tấm rèm phất phơ trong gió có thể nhìn thấy màn đêm đen thẫm thâm trầm cùng mấy vì sao nho nhỏ điểm xuyết.
Nam Cung cảm nhận được độ ấm của Trình Giai truyền lên trên chính cơ thể mình. Từng chút một hôn theo một đường từ cổ xuống phía dưới thân tham lam cắn mút, Trình Giai gắt gao ôm trụ Nam Cung, giống như bình thường trên người Nam Cung lưu lại một xuyến hôn ngân.
“A…… Không cần…… Ân…… A!……” Trình Giai khẽ cắn vào điểm nổi lên trước ngực Nam Cung, dùng đầu lưỡi tinh tế nghiền ngẫm, Nam Cung không nhịn được rên rỉ, nhưng hai tay lại theo bản năng phát ra chống cự, kháng cự Trình Giai.
“Nga?” Trình Giai tỏ vẻ bất mãn nhìn người phía dưới thân mình, đột nhiên bắt lấy cổ tay Nam Cung, thô bạo kéo lên đỉnh đầu, rồi lại cúi đầu đầy tính sở hữu mà cắn cắn điểm mẫn cảm trước ngực cậu.
“Ân…..a…… A……” Hai tay bị trói buộc, thân thể truyền đến từng trận khoái cảm nhưng không cách nào ứng thừa phóng thích, khiến cho Nam Cung gần như điên cuồng. Cậu khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt là con ngươi tràn ngập dục vọng của Trình Giai, lúc này vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào mình. Bỗng nhiên Trình Giai đình chỉ động tác, không nói một lời.
“Buông.” Nam Cung hơi thở đứt quãng, ánh mắt một mảnh thanh minh. Trình Giai buông tay ra, như trước nhìn Nam Cung, đoán không ra hắn trong lòng suy nghĩ cái gì.
Nam Cung có chút đau lòng, có lẽ ngay cả chính cậu cũng ý thức được mới vừa rồi ánh mắt mình dọa đến Trình Giai, khiến cho hắn bị tổn thương đến không biết phải làm sao. Nhưng là cậu thật sự không có cách nào chuyên tâm được, cho dù là đã lâu không ôm ấp ân ái, cho dù là như thế da thịt thân cận, cho dù là ở trong mộng hy vọng xa vời một lần nữa, nhưng cái cảnh tượng kia vẫn không thể nào biến mất được.
Tuy rằng hiện tại hắn là của ta. Nhưng là đã muốn trở về không được.
Cùng Trình Giai lẳng lặng đối diện, Nam Cung khổ sở cơ hồ muốn khóc. Tuyệt đối không thể làm cho hắn nhìn thấy ta khóc, tuyệt đối không thể! Nam Cung vươn hai tay câu lấy cổ Trình Giai, đè ép môi mình lên môi hắn.
Nụ hôn này lại châm lên dục vọng, cứ thế mà tiếp nhận không hề phản đối.
Hai tay Trình Giai thượng du khắp cơ thể Nam Cung, vuốt ve mỗi một tấc da thịt trơn bóng. Trình Giai vừa lòng nghe Nam Cung khó nhịn thở dốc. Ý loạn tình mê, Trình Giai khẽ xoa nắn hạ thể của Nam Cung, ghé sát tai cậu nói “Kỳ thật……Bức họa kia vốn là muốn hôm nay tặng cho ngươi ……”
Có cái gì đó nổ tung trong đầu Nam Cung, mở choàng mắt, không có giãy giụa, không có nước mắt, Nam Cung muốn khóc, rất rất muốn, nhưng là đôi mắt bây giờ nhỏ không ra một giọt. Nam Cung bỗng nhiên thấy không rõ ánh mắt Trình Giai, không biết lúc này hắn có hay không như trước tà vọng tươi cười khiến cho không ai bì nổi.
“A!” Không đợi cậu phục hồi tinh thần lại, hậu huyệt truyền đến đau đớn cùng với khoái cảm đột ngột làm cho Nam Cung thất thanh kêu đau một tiếng. Trình Giai nâng hai chân Nam Cung lên tiến vào thân thể cậu, chậm rãi luật động di chuyển.
Trong cơ thể kia một chút cố ý vô tình bị qua lại đụng vào, khoái cảm cơ hồ tràn ngập đầu óc Nam Cung, thân thể phía trên truyền đến tiếng Trình Giai thở dốc, thanh âm ái ân vang lên đủ để cho người ta mặt đỏ tim đập.
Nhưng là, Nam Cung trợn tròn mắt, tuy rằng hạ thể tê dại làm cho cậu cơ hồ điên cuồng, nhưng tâm lại giống như đã bị vét sạch, làm cho cậu không ngừng mà rơi xuống vực thẳm, rơi xuống, rơi xuống, sâu không thấy đáy. Tuy rằng theo bản năng rên rỉ, vặn vẹo, thậm chí đón nhận mà hùa theo cuồng hoan. Trình Giai thì thào tựa hồ đang nói cái gì đó, Nam Cung cơ hồ tố chất thần kinh mình nghe được cái tên “Tiểu Lạc”.
Nhất định là không có thực. Nam Cung nhìn Trình Giai nở nụ cười.
Không quan hệ, Trình Giai. Thật sự không quan hệ. Mặc kệ ngươi đem ta trở thành người nào của ngươi, ta đều như trước yêu ngươi đến phát điên. Cơ thể của ta, tâm của ta, sinh mệnh của ta hết thảy đều có thể cho ngươi.
Ngươi đều có thể lấy đi, không quan hệ.
Nam Cung nâng cằm lên ngửa ra phía sau, thân thể bị va chạm một chút một chút đến điên cuồng. Cậu ra sức mở to hai mắt, muốn được thấy rõ, muốn được chứng minh. Nam Cung cảm thụ được trong cơ thể truyền đến nhiệt độ cùng khoái cảm lan tràn toàn thân. Nam Cung nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, con ngươi một mảnh tuyệt vọng lạnh lẽo.
Cậu rất muốn ôm lấy Trình Giai, cùng hắn gắt gao ôm nhau, hảo tưởng cứ như vậy im lặng cảm thụ nhịp tim của hắn, hô hấp của hắn. Không quan hệ ***.
Trình Giai động tác bắt đầu dồn dập di chuyển. “A……” Khi đạt tới cao trào, kìm lòng không được rên rỉ giao tạp cùng một chỗ, hai thân thể quấn lấy nhau phân không rõ. Cuối cùng Nam Cung tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
.
ầy lần đầu ta edit H có gì sơ suất mọi người bỏ qua, làm xong chính mình cũng tơi tả T^T
vì ta đang thi hk nên lâu như vậy mới làm một chương, thực xin lỗi~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.