Qua hôm đó, ta cũng tự mình hiểu chuyện, quyết định không sang Dạ Quân phủ để tìm quận chúa thêm lần nào nữa. Hằng ngày chỉ ở trong thư phòng của ta tại phủ luyện chữ, vẽ tranh, đọc sách một mình, ta cũng không trông mong quận chúa biên thư gửi sang đây. Hiện tại, có chuyện gì đã xảy ra bên trong Dạ Quân phủ, ta thậm chí không muốn biết.
Dù sao, thân phận của ta dĩ nhiên không tài nào sánh nổi với quận chúa hay Hoàng tộc, nhưng lại không thích hòa nhập với bọn thấp bậc hơn, nên cũng dễ hiểu vì sao ta không có lấy dù chỉ là một người bạn nào cả.
Công chúa hay quận chúa, bọn họ có đối tốt với ta như thế nào, thực chất mà nói, con gái của một vị Tướng quân dưới quyền thế như ta, cũng chỉ bị xem như một người hầu không hơn không kém.
Đây cũng chính là điều ta từng ghét, thà rằng Lưu phủ có thật nhiều quyền thế, hoặc là không có gì cả, còn hơn là có mà cũng như không có. Nhưng dù sao đi nữa, những thứ hiện tại này phụ thân và ca ca đã cả đời đổi bằng máu mới có được, ta dĩ nhiên không dám xem nhẹ, chỉ là ta... cách sống của ta khác người mà thôi.
Một ngày kia, phụ thân hồi phủ một mình, người vừa tới đã lao vào thư phòng ngay, ca ca ta còn việc nên không trở về cùng người được.
Nhưng ca ca vẫn không quên gửi chút quà hối lộ kèm theo như mọi khi cho ta, lần này là một cái áo lông thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771852/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.