Chương trước
Chương sau
Cẩn Y mang y phục mới tới cho ta, chuẩn bị xong xuôi thì ra ngoài, A Phiến đến dẫn ta sang gian phòng để dùng bữa.

Thẩm Thượng thư và phụ thân đã ngồi chờ sẵn, ta vừa vào trong liền cúi đầu hành lễ, chào hỏi Thẩm Thượng thư.

"Tẫn Linh không cần khách sáo, gọi ta là bá phụ được rồi!"

Ta nhìn sang phụ thân, thấy người gật đầu mới dám nói.

"Vâng, Thẩm bá phụ!"

"Mau ngồi đi!"

"Vâng!"

Ta ngồi vào chỗ, Cận An ở bên ngoài, chỉ có Cẩn Y vào trong đứng sau ta. Phụ thân và Thẩm bá phụ ngồi bên trên bục tiếp tục nói chuyện, đối diện ta còn hai cái bàn trống, chắc là còn người chưa tới.

Cẩn Y nhấc ấm rót trà cho ta, thì có hai người tiến vào, một nam một nữ. Bọn họ đang cúi người hành lễ trước Thẩm bá phụ, sau đó trong lúc bọn họ vào chỗ ngồi, phụ thân ta nói.

"Tẫn Linh, hai vị đây là nam tử nữ tử của Thẩm Thượng thư, con mau chào hỏi đi!"

"Vâng!". Ta hướng mắt về phụ thân, gật đầu vâng lời.

Bên đối diện, vị Thẩm công tử cũng sớm đứng dậy.

"Lưu cô nương, tại hạ Thẩm Từ Khiêm, sau này gọi ta là Từ Khiêm là được!"

"Thẩm Công tử, sau này cũng gọi ta là Tẫn Linh là được rồi!"

Thẩm Từ Khiêm nói xong, từ tốn ngồi xuống, vóc người cao dong dỏng nhưng lại quá gầy, có vẻ là loại người thường chỉ ngồi yên một chỗ đọc sách, muội muội bên cạnh cũng bắt đầu nhìn ta chào hỏi.

"Lưu tỷ t... là ngươi?"

Cẩn Y bình tĩnh cúi xuống nói nhỏ: "Là cô ả mua phải ngọc dởm ban nãy đó Tiểu thư, không ngờ là thiên kim phủ Thượng thư còn...!"

Ta không cho nàng nói tiếp nữa.

"Phải, là ta!"

Căn phòng không lớn, cả phụ thân và Thẩm bá phụ cũng nghe thấy, bá phụ đang xấu hổ vì nữ tử nhà mình sai phép tắc trước, chính nàng ta xưng hô không lễ độ.

"Quân Nhu, chào hỏi Tẫn Linh cho đàng hoàng!"

"Phụ thân...!"

"Bá phụ, sáng hôm nay con đã gặp Thẩm muội muội, sớm đã quen, không sao đâu ạ!"

"Quân Nhu!". Thẩm bá phụ lại nhắc thêm một lần.

"Lưu tỷ... tỷ tỷ, muội tên Thẩm Quân Nhu!". Muội muội kia lòng không thoải mái, trong ánh mắt chứa phần nhiều là uất hận, có lẽ vì nhớ tới những lời ta đã nói với cô ả tại giữa chợ.

"Ta nhớ rồi!"

Không muốn nhắc lại việc đã qua, tiệc cũng đã dọn lên rồi, ta ngồi một chỗ từ từ dùng, chỉ là cô nương kia thì không ngừng liếc nhìn sang.

Mấy loại tiệc tùng vô vị như thế này thật chán, ta chẳng buồn giao tiếp gì thêm với hai người bọn họ. Hai trưởng bối ở đây đã ngà ngà say, để lại bọn trẻ chúng ta ngồi bên dưới im lặng tự xử lấy. Từ Khiêm mở lời trước, nhưng hắn nhạt như nước ốc vậy, hỏi toàn những điều đâu đâu thôi.

"Lưu cô nương, cô nương đến đây một mình à?"



"Ta đi cùng phụ thân."

"Tiểu Lưu Tướng quân rất bận rộn thì phải?"

"Phải, huynh trưởng rất bận."

"À, Lưu phu nhân vẫn khỏe chứ?"

"Cảm ơn, mẫu thân ta vẫn khỏe!"

"Lưu cô nương thưởng trà đi!"

Cẩn Y đưa trà cho ta, ta mỉm cười rồi uống với Từ Khiêm một tách, Quân Nhu bên cạnh cũng cầm cái bình rót, cộc lốc nói.

"Lưu tỷ, mời!"

"Được!". Nhưng khi ta tự rót chưa xong thì Quân Nhu cất giọng kiêu ngạo.

"Lưu tỷ, ta... là mời rượu cơ!"

"Quân Nhu, không được vô lễ!". Lời cảnh cáo bất lực của Từ Khiêm chẳng làm gì được muội muội.

Tay ta dừng lại, đối mặt nhìn Quân Nhu, bây giờ cô ta vô cùng hả hê, người ngả ngớn uống thêm một ly, còn đưa cho ta xem bên trong không còn thừa giọt nào. Ta đặt cái tách trà qua một bên, lấy một cái ly, bắt đầu rót rượu, nhủ rằng một ngụm có làm sao được chứ, mặc cho Cẩn Y bên cạnh thì thầm.

"Tiểu thư..."

"Thẩm muội, cạn!"

Dứt lời, ta uống hết cả ly rượu trong một lần, vị cay nồng xuyên thẳng qua cổ họng như ngàn vạn mũi kim đang châm chích từ bên ngoài, nhưng ta không muốn bị mất mặt, nên giơ tay áo che lại, nhắm chặt mắt nuốt xuống.

"Tiểu thư..."

"Không sao!"

Mặt ta dần nóng lên, ta bắt đầu thấy khó chịu, định lấy cớ say rượu trở về nghỉ ngơi, nhưng Quân Nhu chưa chịu buông.

"Lưu tỷ tửu lượng đúng là không tệ, chi bằng muội muội thay đại huynh kính tỷ tỷ một ly nữa!". Nói xong, cũng là lúc cô ta uống cạn ly đó.

Cẩn Y lo lắng nhìn ta, hai bàn tay ta cũng đã đo đỏ lên hết.

"Tiểu thư..."

"Quân Nhu muội thôi đi, ta mời trà chứ không mời rượu!". Từ Khiêm như một làn gió nhẹ phỗng xen vào cuộc chiến giữa hai cô nương chúng ta, rốt cuộc chẳng làm được gì có ích. Quân Nhu bình thản.

"Lưu tỷ, mời!"

Nhìn thấy vẻ mặt tự đắc của cô ả, ta lại càng không muốn thua, một ly rượu thôi không phải sao, chỉ cần uống thêm một ly này nữa là được.

Mặc kệ Cẩn Y hết mực khuyên can, ta đã rót xong một ly, khẽ mím môi, vị rượu cay lần nữa xộc lên mũi, ta cảm thấy đầu mình đang choáng váng, một tay nắm giữ gấu váy đầy căng thẳng, Quân Nhu hiện ngồi ở đâu ta cũng không thấy rõ.

"Thẩm muội muội, ta uống!"

Hai tay cầm ly rượu suýt thì ngồi không vững, ta hít một hơi, ly rượu đã gần chạm môi.

"Ta thay Lưu cô nương một ly!"



Ly rượu trên tay bỗng bị giật đi, ta ngẩng người ngước theo tầm mắt, một thân hắc giáp đứng trước mặt, trông người rất quen. Và đầu chợt đau như búa bổ, khi ta vẫn cố nhìn cho rõ, thì hình ảnh kia càng mờ nhạt dần. Cuối cùng cả người rơi xuống, chỉ còn nghe mấy tiếng gọi không ngừng.

"Tiểu thư, Tiểu thư!"

"Lưu cô nương!"

Sau đó, ta được đưa về phòng nghỉ, chỉ là không biết ai đã dìu, bởi vì ta không nhớ rằng mình tự bước đi lúc nào, nhưng tiếng của Cẩn Y luôn kế bên, chắc chỉ có Cận An đủ sức cõng ta về.

Trên đường đi, ta lấy tay day day trán, vừa cảm thấy đau đầu vừa cảm thấy cổ họng đang bùng lên một loạt cơn nóng rát không thể tả, mùi rượu làm ta không tài nào thở như bình thường.

"Pha gói thuốc này với nước nóng, cho ra bát!"

"Giọng ai vừa nói thế nhỉ? Cái gì mà... thuốc gì cơ? Pha cho ai?". Ta lơ mơ không mở mắt nổi, tự lẩm nhẩm.

"Ta không có bệnh, không uống thuốc, ta không uống!

Cẩn Y! Ta không uống đâu!

Phải rồi! Đưa rượu đây, ta phải uống cho con nhỏ đó tận mắt thấy!

Cẩn Y, dâng rượu!

Ngươi thấy ta không biết uống nên muốn trêu chọc sao?

Đừng hòng!

Ta có thể uống, ta uống được, ta uống được nhiều lắm! Ngươi đừng mơ làm ta mất mặt!

Ngươi mới là người mất mặt!

Rượu ngon, ta rất thích!

Cẩn Y! Rượu đâu rồi, mau đưa cho ta!"

"Đừng náo nữa!"

Ta nghiêng đầu, hôm nay tên này ngươi mới ăn gan hổ sao, còn dám bảo ta thế này thế kia. Ta vỗ vào đầu hắn mấy cái liền, tức tối mở miệng mắng.

"Cận An, ngươi quên ta là ai rồi sao, còn dám bảo ta láo nháo lần nữa, ta sẽ bảo phụ thân đá ngươi ra khỏi phủ! Cẩn thận lời ăn tiếng nói của ngươi đi, ngươi mới là kẻ bát nháo! Tên láo xược!"

"Tiểu thư, người đừng véo nữa, thả tay ra đi Tiểu thư!"

"Hắn phải nhận lỗi rồi ta mới tha! Cẩn Y, không thể để hắn dễ dàng được tha thứ, hắn sẽ quen thói xấu!"

"Tiểu thư, ta nhận lỗi!"

"Tiểu thư! Người thả tay trước đi mà! Tiểu thư!"

"Ta chưa nghe gì cả, nói lớn lên, ta không nghe rõ gì cả!"

"Tiểu thư, ta nhận lỗi!"

"Tiểu thư! Tiểu thư!"

"Đã ngủ rồi, ngươi đi pha thuốc đi, còn cả tá thị vệ theo sau ta, ngươi lo cái gì?"

"Vậy... nô tỳ xin phép đi nấu thuốc! Đa tạ... Tướng quân!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.