Ta ban đầu vốn dĩ chỉ muốn tới để đưa bánh cho Khương Hựu Thạc, vì hắn đã gửi lại cho ta cây trâm hoa đào. Tự dưng qua những điều nãy giờ Vu Tử Ưu nhai đi nhai lại, bỗng nhiên ta bị coi như kẻ khiến Khương Hựu Thạc thành ra như vậy.
Khương Hựu Thạc vẫn còn nằm bên trong, nhưng ta không chịu nổi oan ức đã lớn tiếng.
"Tử Ưu, ngươi đừng có quá đáng, ta chính là người đâm Khương Hựu Thạc một nhát này sao, hay là ta thấy hắn sắp chết không cứu?
Những việc có thể làm ta cũng đã làm rồi, từ đầu đến giờ, ngươi liên tục công kích ta, cứ như ta là người có lỗi, ngươi nghĩ ta có biết trước hôm nay hắn thành ra như thế này không?
Ngươi thương tiếc cho bằng hữu của mình thì thôi, vậy ngươi dựa vào cái gì mà bắt ép ta phải chăm sóc cho người khác chứ?
Quân Nhu có thể nghe lời ngươi, nhưng ta không phải là cô ấy!"
Từng lời tuôn ra, trong lòng ta tràn ngập bức xúc, hai bàn tay đã siết thành nắm đấm, dưới ống tay áo còn nhỏ nước rơi xuống đất tí tách, chỉ còn chưa lao vào kẻ trước mặt nữa thôi.
Vu Tử Ưu đứng im như phỗng, không nhanh nhảu phản bác ta nữa.
"Vu Công tử, ở đây có đủ người rồi, ta cũng cần phải nghỉ ngơi!"
Ta cho hắn biết xong, liền vội rời đi, Cẩn Y sau lưng rụt rè đặt lại hộp bánh ở trên bàn, bước xuống lầu cùng ta, lần này Cận An kịp tới chờ sẵn cùng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771755/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.