Nói một cách tóm gọn, chuyến đi này hoàn toàn không có gì đáng kể ra cả!
Sợ làm Thanh Tề chưng hửng, ta bèn nói vài chuyện, chẳng hạn như chuyện nước giếng thiêng, đi nếm đồ ngon ở Thập Thượng Trai, thấy được phong cảnh đẹp, chuyện Vu Kiều Thương làm xà phòng ra sao, cây ngân hạnh trong biệt viện nhà Vu Tử Ưu như thế nào... dĩ nhiên lược bớt những đoạn ta nghĩ không cần nhắc tới.
Thanh Tề ngồi nghe chăm chú, có vẻ thích lắm. Sư phụ cũng nguôi ngoai nỗi buồn, gật gù không ngừng theo câu chuyện của ta, dần dà tất cả cũng quên béng nói về vụ trộm sách.
Ta cứ kể mãi, kể qua quá nửa canh giờ sau mới có hạ nhân vào báo lên là phụ thân ta đã đến.
"Mau mời vào!"
Câu chuyện dừng ở đó, trở lại với việc tiếp đón phụ thân.
Ta ngồi không yên, trong lòng muốn ra ngoài đón người, nhưng lại thôi. Ta sợ sư phụ và các tỷ tỷ cho rằng mình đã lớn rồi mà còn nhớ nhung phụ mẫu, lại cười cho.
Đâu hay là trưởng tỷ Thanh Tiêm ôn hòa thấu đáo, nàng chỉ nhìn qua liền rõ tâm tư ta như ban ngày, nhẹ nhàng giục.
"Đi đón phụ thân muội đi!"
Ta ngây ra, nhìn chung quanh.
Sư phụ mỉm cười gật đầu một cái ngầm cho phép, Thanh Tề ngồi cạnh với khẩu hình luôn miệng bảo ta: "Đi đi!"
Ta không dám đứng phắt ngay dậy, cúi đầu cảm ơn xong mới từ từ lui ra.
Hai tay nhấc cái váy cho dễ bước xuống bậc thềm, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771561/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.