"Cháu đến đây từ lúc nào?". Ta vội vàng chạy tới, giữ hai bên vai nó hỏi.
"Từ lúc cữu mẫu... cữu mẫu gắp cái bánh ra khỏi cái nồi kia ạ!". Lạc Lạc nghiêng nghiêng đầu, chỉ tay, rành mạch ráp từng lời thành một câu hoàn chỉnh.
Ta nhìn biểu hiện của Lạc Lạc trước mắt, chẳng hiểu sao, đột nhiên trong lòng lo lắng tới trường hợp con bé nói dối. Nhỡ nó... mang chuyện gì đó kể lại với Khương Hựu Thạc...
Ta biết mình cần nói chuyện với con bé một lúc.
"Cháu nhớ chắc chứ?"
"Vâng ạ!"
"Vậy câu đầu tiên... cháu nghe ta nói ở trong này là gì? Cháu còn nhớ không?"
"Ưm... là đưa đĩa cho ta ạ! Cữu mẫu đã bảo tỷ tỷ này đưa đĩa cho ta!"
"Cữu mẫu??? Khục..."
Cẩn Y và Lục Hoàn giờ mới nghe rõ, bọn họ đằng sau ta cùng nhìn nhau, lén lút cười trộm.
Ta nghe thấy thì bực cả mình.
"Các ngươi cười cái gì?"
"Không có ạ, không có gì ạ! Tiểu thư đừng bận tâm!"
Ta trừng mắt nhìn bọn họ rồi quay trở lại với con bé.
Đúng như lời Lạc Lạc, ban nãy đúng là ta có nói với Cẩn Y đưa cái đĩa cho mình để gắp bánh ra.
Dù rằng câu chuyện ban nãy của ta và Lục Hoàn cũng không đề cập đến nhiều thông tin quan trọng, nhưng ta vẫn không an tâm lắm về Lạc Lạc.
Phải tìm cách khiến nó giữ kín miệng đã!
Ta nhìn thẳng vào mắt con bé, thái độ nghiêm túc dặn dò nó.
"Lạc Lạc, cháu hứa với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771539/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.