"Chính là nàng!"
Cảm giác được hắn đang siết cái vai mảnh khảnh của mình hơi đau, ta dùng tay đẩy mạnh cả người hắn ra.
"Hựu Thạc, huynh làm gì vậy? Buông ta ra!"
Ta lùi lại, hoảng sợ.
Cái tên này có rượu vào người liền bị điên à? Bộ mặt nghiêm chỉnh hằng ngày là giả hả?
Sao thấy ghê quá!
Ta dứt câu, hắn bỗng dưng lấy lại được năng lực nghe hiểu, nghe theo lời ta thật.
Khương Hựu Thạc chớp mắt mấy cái rồi cười cười, ngã lăn ra sàn một cái rầm, co người chép miệng tiếp tục công cuộc lảm nhảm.
"Ta ngủ ở đây là được! Xin lỗi xin lỗi... ta xin lỗi vì không đưa nàng về nổi rồi! Xin lỗi... xin..."
Đúng thật là điên rồi!
Người này đang nói cái gì vậy không biết?
Trong lúc hắn luôn miệng rì rầm rì rầm, phụ thân ta bên kia bàn chưa kịp mở mắt mà đã loạng choạng tự ngồi dậy, đi tới trèo một chân định nhảy ra khỏi cửa sổ. Ta nhìn thấy hết cả hồn hét toáng lên.
"Phụ thân!"
Cẩn Y bên ngoài nghe động, cuối cùng cũng tự ý xông vào.
"Cẩn Y, gọi vài người tới nhanh!"
"Vâng... vâng ạ!"
Ta níu kịp một tay phụ thân, vất vả giữ người lại. Phụ thân ta bây giờ hoàn toàn ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ luôn rồi. Ta sức yếu sắp giữ người không nổi, còn bị nghe mắng.
"Con chưa về nữa à, con kéo ta làm gì? Ta định lên giường ngủ mà!"
"Phụ... thân, đây... không phải giường, đây là... cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771536/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.