Khương Hựu Thạc hai tay vẫn khoanh trước ngực, nhịp thở đều đều, tiếp tục ngủ ngon lành.
Ta khựng luôn tại chỗ.
Không dám thở mạnh.
Ngón tay mới vừa rồi đang cầm cái que, bây giờ nó rơi rồi thì tay ta lại là thành chạm vào dưới cổ hắn.
Trời ạ!
Ta nhanh chóng nhận ra hành động kì quái của mình liền rút ngay tay lại, ngả người ra sau kéo dài khoảng cách, đồng thời trấn tĩnh suy nghĩ cho thật rõ ràng.
"Sợ... sợ gì chứ!
Ta... có làm gì sai trái đâu?
Đuổi... đuổi ong thôi mà!"
Nhưng vẫn cảm thấy còn chút gì đó khó giải thích, mãi đến khi ta kịp nhìn ra một chuyện khác không kém phần quan trọng.
"Tên này... ngang nhiên trèo lên giường của ta mà không thèm bỏ giày hả?"
Ta cúi đầu nhìn người trước mặt vẫn đang say ngủ, còn phát hiện vì chân của hắn quá dài nên phải co lại mới đặt được trên giường, dẫn đến cách hắn nằm trông co ro khá là buồn cười.
"Khục!"
Ta mím chặt môi lại, lòng tự dặn mình không được cười cợt tùy tiện.
Sự chú ý bắt đầu di chuyển lên trên khuôn mặt, vì ta cứ thấp thỏm lo sợ tiếng của mình sẽ làm hắn thức dậy nửa chừng. Nhưng trái ngược thay, hắn ta lại ngủ đến mức không biết gì xảy ra xung quanh, ta đoán đi trên đường cả ngày chắc là đã thấm mệt.
Lông mày... cũng nhiều nhỉ?
Ta đột nhiên muốn dành thời gian săm soi khuôn mặt này một lúc. Hắn cũng ngủ mất rồi, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771497/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.