Dọn đâu đó cũng được một phần ba cửa tiệm, ta cho Cẩn Y cùng Đậu Đậu bắt xe về trước cất đồ đi bớt, chỉ để lại hai người Đại Trì và Viên Hoặc rồi bắt đầu đến quán xiên nướng chờ Thanh Tề như lời hẹn.
Thanh Phi có vẻ bị gò bó với y phục mới nên ta đành bảo nàng thay ra, còn cái dây ngọc nhỏ xinh thì nàng giữ lại đeo trên thắt lưng.
Lúc ngồi trên xe ngựa rẽ qua chợ, Thanh Phi nói chuyện với ta cứ hệt một bà cụ non hay lo nghĩ.
"Tẫn Linh tỷ tỷ, tỷ đã đem thuốc tới cứu muội là rất quý rồi, lại còn... mua nhiều đồ cho muội nữa, không biết đến khi nào muội mới mặc hết!"
Ta xoay xoay cái nhẫn mới mua trên tay, hài lòng đáp lại.
"Không sao, cứ xem như chút quà nhỏ cho muội đi!"
"Tỷ tỷ tốt với muội quá!"
"Muội nhớ mặc là được!"
"Vâng!"
Thật ra ta cũng mua không ít cho mình, nghĩ lại mới nhận thấy, đã lâu lắm rồi ta mới có thời gian đi mua đồ thỏa thích giống như vậy.
Hồi còn ngoài kinh thành, cách rỗi rãi hai ba ngày là ta lại đi vòng vòng xem hàng mới, từ hết chỗ này đến chỗ kia. Một mình sở hữu cả mấy chục rương đồ trang sức mà chỉ có một món duy nhất ở kinh thành, phần lớn là do huynh trưởng đi khắp nơi lùng được gửi về. Y phục mỗi tháng đều may ít nhất một hai bộ, tùy theo mùa.
Trái lại từ ngày đến Chiêu Châu, ngày nào ta cũng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771486/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.