Thanh Tề nằm ngủ được một canh giờ thì tới y quán, ta lay mãi nàng mới chịu dậy, bước xuống xe không chú ý còn suýt trượt ngã, phải đi rửa mặt một chuyến nữa cho tỉnh táo.
Làm hết những công việc hằng ngày cho đến trưa, Thanh Tề mới có chút thời gian, nàng vừa xé bánh bao cho bữa xế vừa muốn cùng ta buôn chuyện trong kho trữ thuốc.
"Tẫn Linh này, Tiểu Ngũ chiều nay lên đường đi tuần dọc biên giới rồi, muội có biết chưa?"
"Muội không biết."
Ta hơi ngạc nhiên lắc đầu, nghi hoặc tự hỏi tại sao mình cần phải biết, rồi nhấc bút ghi lại mấy thứ sắp hết. Định bụng lát nữa tìm Thanh Tiêm hỏi tỷ ấy có cần mua thêm gì không, ngày mai ta đi luôn một thể.
"Tiểu Ngũ nó không nói gì à?". Thanh Tề đứng dậy rót một cốc nước uống.
Ta đáp.
"Không có ạ!"
Ta thấy mặt hắn là bỏ đi liền, nói gì mà nói. Nhưng thấy Thanh Tề thở dài, ta bèn ngẩng mắt hỏi.
"Thế... phải đi bao lâu ạ?"
"Ba tháng, bốn tháng gì đó... có khi là nửa năm. Tiểu Ngũ chỉ mới ở nhà có mấy tháng..."
Ta không quá bất ngờ, nghĩ lại ca ca mình cũng có khá hơn gì, hai ba năm rồi còn chưa chịu vác mặt về thăm nhà nữa là.
"Tỷ tỷ... lo lắng sao?". Khẽ đặt bút xuống đồ gác, ta nhìn Thanh Tề tỏ vẻ thông cảm.
"Không biết nữa, chỉ là ta thấy hơi xót xót!"
"Huynh ấy cũng đâu phải con nít?"
"Muội không hiểu, nó đi rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771482/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.