Qua những ngày hôm sau, ta tự giác dậy sớm hơn thường lệ, cắm đầu làm hết một nửa đống đề bài Thanh Tiêm giao cho, luyện thực hành kim châm với da giả rồi đọc sách của nội tổ phụ, ta bắt đầu từ quyển cơ bản trước nhất.
"Cái này... nghĩa là gì đây?
Hình như... thiếu mất mấy chữ ở chỗ này thì phải!"
Thỉnh thoảng ta lại nằm vật cả người ra bàn, bất lực một mình than thở.
Ta không hề ngờ tới, trí thông minh mình luôn tự hào này mỗi ngày chỉ đọc được ba trang do tổ phụ viết đã bị đánh bại thảm hại. Có nhiều thứ quá mới ta hoàn toàn không biết, tay luôn trong tình trạng liên tục ghi chép ra sổ riêng để tra tiếp.
Đống giấy mà Thanh Phi gửi cho ta cứ thế dùng hết sạch, lâu lắm rồi thư phòng mới trở nên bừa bộn như thế.
Từ ngày có sách mẫu thân gửi, quỹ thời gian mỗi ngày của ta ngày một thu hẹp, chỉ kịp ăn sáng bằng hai muỗng súp và cốc sữa bò ấm mà Cẩn Y một hai bắt ép. Bữa tối có khi ăn một mình rất muộn hoặc có khi trực tiếp bỏ qua tranh thủ đi ngủ, vì vậy cho nên sút đi hẳn mấy cân.
Cẩn Y đâm lo, ngày nào cũng hầm một nồi canh đại bổ to đùng nài nỉ ta uống thêm một chút, còn cẩn thận thay đổi đủ mùi đủ vị cho ta không ngán.
"Tiểu thư, đã tới giờ dùng canh rồi ạ!"
"Ta biết rồi!"
Ta đều đặn vùi đầu vào sách vào hai buổi sáng sớm và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771472/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.