"Rốt cuộc... muốn cái gì?"
Ta bực bội nghiêng mặt sang hướng khác nói nhát gừng, định đi tiếp thì hắn lại xoay người tới ngay trước tầm mắt, giang hờ hai tay đứng thẳng lưng.
"Tẫn Linh, ta xin lỗi, là ta sai rồi! Ta không nên gạt... nàng!"
"Nàng nàng nàng...
Nàng cái gì mà nàng chứ, có phải đang say rượu đâu mà lảm nhảm hả!
Tránh đường đi!". Ta phát cáu không kiểm soát.
Bây giờ thứ ta không muốn thấy nhất không phải là canh sườn bò mà chính là khuôn mặt gợi đòn của tên khốn này.
Ta thà một tuần liên tục gặp sáu nồi canh Cẩn Y nấu còn tốt hơn gặp hắn chỉ một khắc.
Đồ lừa đảo!
"Tẫn Linh, ta không có say, ta là... ta là luôn muốn gọi nàng như vậy!"
Khương Hựu Thạc thú nhận xong liền chậm rãi thả hai tay thẳng xuống, không chịu khuất phục mà lần nữa bước lên khiến ta cảm thấy vô cùng bực mình.
"Gọi cái gì mà gọi, ta đã cho phép huynh gọi thế lúc nào hả?"
Hắn ngẩng ra, khựng lại ngay lập tức.
"Ch...chưa..."
"Mau biến ra chỗ khác!"
Ta nói xong, thuận tay vung luôn cái lò sưởi nhỏ vào người Khương Hựu Thạc.
Bịch
Lâu lắm rồi ta chưa ném đồ đạc lung tung như thế nhưng lực tay vẫn không đến nỗi tồi.
Cái sưởi bay thẳng tới phần bụng tên kia một cú khá mạnh, ta còn đang hối hận vì đã không cố gắng ném mạnh hơn chút nữa.
Cho trúng chết hắn luôn!
Ta trừng mắt quay mặt đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771450/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.