Chương trước
Chương sau
"Tiểu thư ngủ ngon ạ, nô tỳ tắt nến cho người nhé!"

Cẩn Y buông xong rèm, nàng nhẹ nhàng đi ra ngoài, trở về phòng mình cách ta chỉ một gian. Dù Cẩn Y đã tắt nến đi rồi, bên ngoài vẫn sáng vì đống đèn lồng luôn thắp.

Ta trùm cái chăn quá ngực, xoay mặt vào trong vách nhưng chưa ngủ ngay được.

Vì mấy lời của Khương Hựu Thạc cứ hiện lên trước mắt.

Tuy bề ngoài ta tỏ vẻ không muốn quan tâm, nhưng phải nói thật trong lòng có một chút tò mò nhỏ về vị hôn thê kia của hắn.

Rốt cuộc là cô nương thế gia nào ở kinh thành mà ta chưa từng được nghe qua, còn cao quý đến mức đích thân sư phụ ta phải ra mặt ngỏ lời giúp cơ chứ, hai người Thanh Tiêm và Thanh Tề cũng không nói chuyện này cho ta nghe lần nào.

"Ai được nhỉ?"

Còn có một việc, Khương Hựu Thạc nói, hắn và cô nương kia chưa từng gặp mặt, lại là sao nữa?

Chẳng lẽ đây là hôn ước do sư phụ ta và phụ mẫu hắn định đoạt sẵn cho?

Nhưng mà...

Nhìn thế nào đi nữa thì sư phụ ta có vẻ không phải là người ép buộc người khác nghe theo ý mình, hiện giờ người còn chẳng thèm giục Thanh Tiêm tỷ tỷ thành thân nữa là.

Khó hiểu!

Ta lăn qua, khẽ chớp mắt nhìn lên nóc nhà, nhướng tay thò ra kéo cái màn lại kín hơn, vài con muỗi bay vo ve bên ngoài màn thật khiến ta ghét bỏ.

Ta ôm cái gối, nhắm mắt nhủ mình thiếp đi.

Độ chừng khoảng hai ba canh giờ sau, đột nhiên vai trái của ta nhói lên như bị con gì cắn, ta đưa tay chưa gãi vội mà xoa xoa vài cái, lẩm nhẩm sao lại có kiến trên giường của mình.

Ta trở mình kéo cái chăn, ngay khắc sau vai trái lại truyền đến cơn đau hệt vừa nãy. Lần này ta dứt khoát ngồi dậy, nhíu mi mắt nhìn tấm đệm dày dưới lưng, nhấc cả gối đầu lên soi thật kĩ.

"Đâu có con kiến nào!"

Đang trong cơn buồn ngủ nên khi xác nhận xong, ta tiếp tục nằm xuống giường, cảm thấy có hơi lạnh nên đã phủ cái chăn lên tới tận cổ, co chân trong chăn ấm.

Nằm được một chốc, ta lại bị giật mình thức giấc vì nghe được tiếng sột soạt nho nhỏ từ ngoài truyền vào, ta mở mắt nghiêng đầu nhìn ra phía cửa, thấy một bóng người lướt qua rất nhanh.

"Thị vệ à?"

Cứ nghĩ bóng dáng bên ngoài là thị vệ trong tiểu viện Kiều Thương đi kiểm tra như mọi khi, ta lại nằm xuống tiếp.



Nhưng lát sau, dù không thấy bóng người nữa, âm thanh sột soạt vẫn không dừng lại, mà ngày một lớn hơn.

Ta day trán, cảm thấy hơi phiền, tự hỏi bọn họ đang làm cái quái gì vào nửa đêm, ồn ào không để ai ngủ nghỉ.

Ta ngồi dậy, hất một góc màn, chân chưa bước xuống giường tim đã thót mạnh một cái.

Bởi vì ta nhìn thấy, một bóng đen đang dừng trước cánh cửa phòng, hình như đang... đẩy cửa.

Tiếng sột soạt bỗng dưng im bặt, nhưng ta lại phát hiện một mảnh ngói trên mái đã được nhấc ra, khi ta ngẩng đầu lên, thấy rõ cả nửa mặt trăng khuyết vành vạnh trên bầu trời.

Có người!

Tay ta vớ con dao găm còn nguyên vỏ mà ta đặt dưới mép giường bên ngoài lên, cầm nhét sau thắt lưng bộ trung y trên người, lúc tay vương qua bàn đầu giường vô tình đụng trúng cái bình trà bằng sứ làm nó rơi mạnh xuống đất.

Choang!

Bình trà vỡ toang, ngay bây giờ ta run tới nỗi quên khuấy mở miệng gọi người ứng cứu, vội vàng lùi lại vào góc giường.

Trong phòng không có chỗ nào để nấp hoặc thoát thân, trên mái có người, ngoài cửa chính lại còn một hoặc nhiều kẻ khác chờ sẵn. Ta không biết liệu các cô nương kia có đang rơi vào tình cảnh này không, nhưng nếu có thì...

Quân Nhu chắc chắn sẽ ầm ĩ lên!

Bên ngoài truyền tới sự im lặng đáng sợ.

Ta nhìn quanh, bước xuống giường, chạy ra sau tấm mành bên trong vách giường ngủ, không kịp mặc thêm một lớp áo, im lặng bụm lấy miệng nghe tiếng tim đập liên hồi của mình.

Tiếng đồ rơi không lâu, khắc sau kẻ trên mái nhà đã nhanh chóng hành động.

Mấy tấm ngói được tốc hành dỡ ra, hiện rõ bóng người đang khuỵu một gối, khuất bóng nên ta không thể thấy mặt.

Và lúc đó, ở ngay bên dưới, cánh cửa phòng ta bật mở, sau đó là tiếng khép lại.

Vút!

Một mũi tên khởi hành từ mái nhà bay tới cắm thẳng đứng xuống sàn, cách chỗ ta đứng chỉ đúng một bước ngắn, chân ta run rẩy cố nép người sâu hơn vào trong cho tới khi không còn chỗ tiến nữa.

Từ dạo bị mưa tên phục kích bên sườn núi, ta luôn ám ảnh mỗi khi nhìn thấy cung tên, suốt cả tuần liền mỗi lúc nhắm mắt là lại bị mấy âm thanh kinh khủng đó quấn chặt lấy hai bên tai không yên.

Biết mìnhbnhìn không nổi nữa, ta nhắm nghiền mắt, nuốt nước bọt.

Bóng đen bên dưới lần theo chỗ mũi tên, dễ dàng như không, một phát lôi được ta ra ngoài.

Thực hiện xong việc đầu tiên, gã bịt mặt đó giơ lòng bàn tay hướng lên không trung ra dấu, kẻ bên trên mái đột ngột hạ thấp người. Ta chỉ thấy hắn giương thẳng cung nhắm về phía mình, không tránh khỏi mất sạch toàn bộ tinh thần lẫn hãi hùng cứng miệng.



Nguy rồi!

Là trộm!

Gã bên dưới tóm lấy vai ta, thao tác chuẩn xác cột quanh miệng ta kéo dài tới sau đầu một miếng vải thô dày, may mắn ta không ngửi ra mùi gì lạ, không bị đánh thuốc.

Tiếp đó, hắn trói tay ta, gọn gàng xô một phát lên giường.

Ta co cụm cả người quay ra trước quan sát hắn, xui xẻo để lộ con dao găm giấu sau lưng.

Hắn tiến tới vừa vặn giật nó ra, tước vỏ ném đi. Con dao găm rơi vào góc phòng, chém đứt đôi ngọn nến cỡ cổ tay.

Lúc này, từ ngoài cửa, Cẩn Y ngáp dài rón rén bước vào, nàng vì nghe tiếng động nên mới sang phòng ta xem.

Không ngờ vừa khép cửa lại xong, quay đầu Cẩn Y đã bị gã cao to kia đặt một thanh đoản đao sáng choang ngang cổ.

"Tiểu thư!". Cẩn Y hét lớn.

Nàng dùng tay hất mạnh chuôi đao đi, liên tục lách người tránh được hơn chục đòn tấn công của gã.

Ta trên giường lắc đầu nguầy nguậy, mắt ngước lên nhìn mái nhà, miệng bị cột không nói được cho nàng trong phòng vẫn còn một tên khác.

Tầm ngắm của bóng đen trên mái tức thì chuyển hướng sang Cẩn Y, hai mũi tên nhanh như cắt lao xuống, cắm thẳng vào sườn lưng nàng.

Bị trúng tên, Cẩn Y phun mạnh một ngụm máu tươi, đầu gối gục xuống, cố bò về phía giường ta chắn trước gã cao to kia.

"Tiểu... thư...". Cẩn Y tựa dưới chân giường thều thào, miệng trào ra mấy đường máu dài.

Ta nhích người lên phía trước, mắt thấy gần như chỉ còn một chút nữa là phần chuôi của hai mũi tên xuyên hẳn qua người nàng, bây giờ nếu Cẩn Y giữ nguyên nó thế này có lẽ sẽ còn rút ra được. Ta lắc đầu chực khóc trong lúc máu đỏ ồ ạt tủa ra.

Gã cao to thấy Cẩn Y không còn gây cản trở, hắn xé toạc cái màn cửa trói nàng lại, rồi một tay giương đoản đao một tay như đang cố tình đẩy mũi tên cắm sâu vào lưng Cẩn Y, nhướng mắt muốn ta ngồi lùi ra sau.

Sợ hắn giết người, ta nghe theo mau chóng quay về chỗ cũ.

Hắn sau đó không nói tiếng nào, thuần thục bới tung cả căn phòng ta lên, liên tục tìm kiếm.

Ta không hiểu hắn đang muốn tìm thứ gì trong này.

Đồ đạc rơi vãi khắp nơi.

Máu trên lưng của Cẩn Y chảy ra ngày một nhiều, thấm ướt đẫm cả y phục của nàng, cứ tiếp tục như vậy ta thực sự sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thân thể run bần bật từng đợt không dứt...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.