Mưa vẫn cứ rơi, có xu hướng càng nặng hạt, đêm càng tối trời càng lạnh. Thế nhưng so với đêm lạnh giá, thì sự nhiệt tình của các đứa trẻ sắp tốt nghiệp vẫn tăng cao. Tụm năm tụm ba đánh bài, nói chuyện, học cùng nhau ba năm, có cảm giác rất khó xa rời.
Xe dừng ở một cây xăng, tài xế đưa mọi người đi vệ sinh. Đồng Hâm rất chu đáo giúp Mã Lâm mở ô, hai người đều đỏ mặt kề sát nhau, làm bạn học huýt gió không ngừng.
Họ đã trở về, nhưng tài xế vẫn chưa về.
"Này, Mã Lâm, đi xem thử chú của cậu."
"Cậu có bị bệnh không! Đó là nhà vệ sinh nam, Mã Lâm sao vào được?"
Đồng Hâm vẫy tay với đám con trai: "Đi, té ra chỗ khác!"
Bộ Tiểu Ngạn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, yên lặng nhìn ra cửa sổ, thấy tài xế che ô từ trạm xăng đi ra, liền quay đầu. Nàng đang mặc cái áo khoác lớn mà Mã Lâm đưa, cúi thấp đầu, không biết có phải đã ngủ thiếp đi.
Xe lại lần nữa khởi động, lần nữa hòa vào màn đêm lạnh giá.
Tân uống ly nước nóng mà Đồng Hâm đưa, thỉnh thoảng liếc trộm Bộ Tiểu Ngạn, cuối cùng thẳng thắn đi xuống ngồi cạnh nàng.
Khi Tân ngồi xuống, Bộ Tiểu Ngạn liền muốn đứng dậy rời đi. Tân thẳng thắn úp người vào cái dựa lưng của ghế trước mặt, chặn đường cô.
"Sao lầm lì vậy?" - Tân ngẩng đầu nhìn Bộ Tiểu Ngạn có khuôn mặt trắng bệch: "Có tâm sự? Vậy cứ nói ra là được rồi."
"...." - Bộ Tiểu Ngạn không nói gì. Nàng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-benh-vien-tam-than/381033/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.