Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Tân mới nhìn thấy Bộ Tiểu Ngạn ra khỏi sở cảnh sát.
+
"Thế nào? Mấy cảnh sát kia không ngược đãi cô chứ?"
Bộ Tiểu Ngạn bình tĩnh nói: "Họ là cảnh sát, tại sao lại ngược đãi tôi? Chỉ hỏi vài chuyện liên quan đến Lâm Tiên thôi."
"Vậy cũng chưa chắc." - Tân từng ở trong sở cảnh sát bị một nữ cảnh sát thô bạo tát một cái, thậm chí còn bị một nam cảnh sát sờ s.oạng đùi: "Không sao là tốt rồi, chúng ta về thôi."
Tân muốn đi, Bộ Tiểu Ngạn liền nắm góc áo nàng.
"Sao vậy?" - Tân thấy Bộ Tiểu Ngạn cúi đầu rất thấp, cả hơi thở cũng rất thấp.
Bộ Tiểu Ngạn im lặng rất lâu, cuối cùng nói: "Lâm Tiên.....có phải bởi vì tôi nên mới chết không? Nếu như tôi không đến đây, có phải em ấy vẫn còn sống."
"Nói cái gì ngốc vậy, cái đứa khốn đó sàm sỡ cô, là ông trời trừng phạt nó. Cô ở đây ôm trách nhiệm vào mình làm gì?"
"Ý của tôi là, cô có muốn tránh xa tôi không? Cô không sợ bị liên lụy sao?"
Tân nhíu mày: "Tôi hiểu ý cô."
Bộ Tiểu Ngạn ngẩng đầu.
"Không phải cô luôn rất sợ và ghét tôi sao, đúng lúc có cơ hội để đá tôi đi thật xa, phải không."
Cả hai đối mặt đứng trước sở cảnh sát, trời đang tối dần, hình bóng của Tân trong mắt Bộ Tiểu Ngạn đã có chút mơ hồ, ngay cả ánh sáng trong mắt nàng cũng bị bóng đêm che lấp.
"Phải." - Bộ Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-benh-vien-tam-than/3504631/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.