Vừa lúc ấy có tiếng tằng hắng ngoài cửa, bà nhìn ra, và thấy một người đàn ông đang hơi khom người chùi giầy lên thảm.
Khi ông ta ngước lên và nhìn về phía bà với đôi mắt tò mò lẫn ngạc nhiên, bà đã thoắt rùng mình:
- Anh Trị !
Ông Trí ngớ người ra, rồi hấp tấp lắc đầu:
- Bà lầm rồi. Tôi tên Trí.
Quay sang Hưng, ông hỏi:
- Ai vậy con?
- Dạ… cô Thanh, mợ của Duy.
Bà Thanh lắp bắp đứng dậy:
- Em không lầm. Anh là Trị, là chồng…
- Xin lỗi! Tôi không hiểu bà muốn gì, bà Thanh ạ!
Nghe ông Trí nhấn mạnh tên mình, bà Thanh sựng lại. Giọng bà nghẹn ngào:
- Thì ra anh cố tình không tìm đến em dù em đã nhắn tin, tìm người hàng tháng trời trên truyền hình và báo chí. Anh biết rất rõ em muốn gì mà! Với anh, em có lỗi nhưng em vẫn là mẹ của thằng Hùng và Bích Uyên. Em muốn được nghe nó gọi mẹ, em muốn được lo tương lai cho chúng.
Hưng ngơ ngác nhìn hai người, vừa lúc đó Lam Uyên bước vào với bà Mười.
Thấy bà Thanh đứng trước mặt ba mình với gương mặt tái xanh đầy căng thẳng, Uyên lao tới chen vào giữa hai người. Lưỡi cô líu lại vì giận:
- Tôi và Duy đã không còn gì nữa, nếu bà đến đây theo yêu cầu của bác Trầm nhục mạ cha tôi, tôi sẽ không tha thứ cho bà đâu. Xin mời bà ra khỏi nhà tôi ngay cho.
Bà Thanh lắc đầu, cố lắm bà mới nói:
- Kh…ô…ng… ph….a?…i….
Bà Mười chợt bước vội tới la lên:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vang-may-do/1029651/chuong-18.html