Duy đứng dậy, vươn vai rồi từ từ bước đến tủ lạnh rót nước uống. Anh uống thong thả chậm rãi mặc chuông ngoài cổng reo liên hồi.
- Cái thằng tự dưng trở chứng, bấm chuông kiểu đó thì cứ đứng mà chờ. Đã mưa đâu chứ.
Duy vừa lầm bầm vừa với tay bật đèn. Gió thổi mạnh làm những tấm màn cửa sổ bay phất phới. Anh chạy vội ra sân khi mưa bắt đầu nặng hạt.
Mở cổng, Duy sững người khi bắt gặp đôi mắt đen tròn nghịch ngợm của Lam Uyên. Có lẽ cô cũng bất ngờ khi gặp lại anh, nên cả hai cứ đứng ngây người nhìn nhau dưới mưa.
Lòng Duy như tan đi vì ánh mắt của cô. Anh cao giọng ra lệnh để giấu sự xúc động của mình.
- Vào nhà đi. Mưa rồi.
Lam Uyên lạnh lùng nói:
- Em tìm anh Hưng…
- Hưng chưa về.
- Vậy em về chớ không dám làm phiền anh.
Dứt lời cô hấp tấp quay đầu xe, mặc ưa đổ xuống như trút nước:
- Lam Uyên !
Duy kêu lên và nắm ghi đông xe kéo lại, tay kia anh kéo luôn Lam Uyên vô sân đóng sập cổng. Cô dựng xe sát gốc mận rồi chạy vào hàng hiên đứng nhìn mưa rơi, môi mím chặt, bướng bỉnh.
Nếu biết Duy đã trở lại ngôi nhà nầy, có lẽ Lam Uyên sẽ không đến mà điện thoại gọi anh Hưng ra quán cho cô gặp. Dù nhớ Duy đến quay quắt, đến ngẩn ngơ, cô cũng dứt khoát không tìm anh trước. Thế nhưng bây giờ, cô đã đến đây rồi, chỉ cần một cái kéo tay của anh, cô đã vào tới nhà… Chắc Duy đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vang-may-do/1029648/chuong-15.html