Lam Uyên nhiu nhíu mầy :
- Ba tao không bao giờ chịu nói rõ, nhưng đại khái là năm đó gia đình ngoại tao tổ chức vượt biên bằng hai chiếc tàu lớn của nhà. Không hiểu vì lý do gì mẹ tao lại không đi chung chuyến tàu với cha con tao mà bà đi chung với gia đình họ hàng bên phía bà. Cuối cùng chuyến đó cha con tao bị kẹt lại vì tàu hư máy. Tuy không bị bắt nhưng đám người đi chung tàu tham lam hăm dọa nhiếc mắng ba tao suốt. Người ta bảo ông ngoại tao tham lam độc ác, đứng ra ăn tiền cho nhiều nhưng đành lòng để họ lên con tàu hư, cha con tao bất quá cũng là con cờ thí để mọi người tin ông ngoại tao thiệt tình với họ mà thôi.
Thở dài Lam Uyên nói :
- Chuyến tàu kia đi trót nhưng lại gặp bão. Sóng đánh tan tành, xác người ta trôi tấp ngoài cửa Thuận An. Ba tao ra tìm, tuy không gặp ai trong gia đình bên ngoại nhưng chắc chả ai còn sống sót. Ba tao vừa buồn, vừa khổ nên bỏ Đà Nẵng vào đây đó chứ. Ngoài dì Mười, họ hàng bên nội tao cũng còn vài người ngoài xứ mà họa hoằn lắm tao mới nghe nhắc đến.
Vi Lan bâng khuâng :
- Mầy có tin bác gái còn sống không?
- Tin thì sao, không tin thì sao? Mẹ có sống cũng đâu ở bên tao. Càng nghĩ càng buồn vì câu hỏi không có câu trả lời ấy.
Im lặng một chút, Lam Uyên trầm giọng :
- Dạo nầy Việt Kiều về thiếu gì. Tao nghĩ, nếu còn sống và còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vang-may-do/1029637/chuong-4.html