Đồng chí Bạc Thanh Hàn nếu bắt đầu làm người tốt, chắc chắn có thể làm được những việc nhỏ nhặt nhất trong im lặng. Mộc Cận đứng trên ban công nhà Cố Tuấn Nghiêu, cúi đầu nhìn chàng thanh niên của cửa hàng bán hoa, trên tay ôm một bó hoa tươi cực lớn, đang thò tay bấm chuông cửa, cô không nén được một tiếng than thở khẽ khàng.
Kiên trì với các loại hoa tươi, hôm nay đã là ngày thứ bảy.
Không còn gì khác ngoài việc mỗi ngày mang đến tận cửa các loại thượng vàng hạ cám, thậm chí còn có áo khoác, váy, kể cả áo ngủ.
Mộc Cận suốt ngày ở trong nhà không ra khỏi cửa, nhịn không được quay đầu gào thét với gian phòng trống trải: “Bạc Thanh Hàn anh có thôi đi không anh cho rằng bây giờ đang là thời đại nào chứ!”
Một chữ 囧.
Đặc biệt là Cố Tuấn Nghiêu mỗi ngày sau khi tan tầm, về nhà nhìn thấy các loại hoa, các túi hàng chất đống ở cửa ra vào, mặt không đổi sắc xách hết vào nhà, hơn nữa còn dùng ánh mắt “Thật sự không phải anh mua” để trêu tức Mộc Cận, cô cảm thấy vô cùng vô cùng vô cùng囧.
Hôm trước cô nằm bò ra bàn cơm, trên lưng vẫn còn buộc tạp dề, cau mày trề miệng uy hiếp Cố Tuấn Nghiêu: “Em cảnh cáo anh, nếu còn dám cầm các thứ đồ này vào nhà, coi chừng em cho anh chết đói.”
Cố Tuấn Nghiêu nhướng mày cười, sắc mặt không thay đổi: “Ngu sao mà không cầm, đây không phải câu hồi đó em hay nói sao. Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-va-buom-hoa-hoa-ho-diep/2644017/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.