Không lâu sau, Bạc Thanh Hàn đẩy cửa tiến vào, anh thấy Mộc Cận đang ngồi dựa vào gối, nhìn cô khẽ cười: “Còn khó chịu chỗ nào không?”
Mộc Cận lắc đầu.
“Đợi bác sĩ Trương tới kiểm tra lại cho em, bị thương ở đầu phải kiểm tra thật cẩn thận, nếu không dễ để lại thương tích ngầm.” Bạc Thanh Hàn vừa nói vừa cởi áo khoác, nhìn Mộc Cận nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên hài hước, vẻ mặt gian xảo, “Tối qua em luôn miệng gọi tên anh.”
Mộc Cận co hai chân lại, hai tay ôm đầu gối, cằm đặt trên đỉnh đầu gối, làu bàu với anh: “Trong tiểu thuyết đã thấy nhiều lắm rồi! Anh đừng tưởng là em nhớ anh nên mới nhắc đến anh, em cho anh biết, đó là em hận anh! Em đang yên ổn ở trường lại bị anh kéo ra ngoài, hại người hại cả mình, Bạc Tam anh đừng có đắc ý, em hận không thể cầm đao chém anh!”
Cô vừa nói, ngược lại Bạc Thanh Hàn nhớ đến một chuyện, hỏi: “Hôm nay em vẫn còn có trận đấu phải không?”
“Em đã báo cho giáo sư Chu rồi.” Mộc Cận nhàn nhạt nói, “Em bảo em phải nhập viện, không thể đến được.”
Nói xong, cô còn mỉm cười với Bạc Thanh Hàn.
Bạc Thanh Hàn nhướng mày: “Không đi cũng tốt. Em tham gia trận đấu đó ít nhất cũng phải chịu đựng một hai đêm, em bây giờ chắc không chịu đựng nổi.”
Anh vừa nói vậy, Mộc Cận lại cảm thấy bực tức. Cô khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm Bạc Thanh Hàn, phì cười: “Cũng không phải. Em thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-va-buom-hoa-hoa-ho-diep/2643994/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.