Hôm sau Cố Tuấn Nghiêu đi làm từ sáng sớm, Mộc Cận ở nhà buồn bực suốt một ngày.
Buổi sáng cô mấy lần định gửi tin nhắn cho Bạc Tam, nhưng trong đầu luôn có suy nghĩ “Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh”, cuối cùng chỉ gửi có hai tin.
Một là: Hôm nay tôi xin phép nghỉ.
Một là: Có cho phép hay không anh cũng nên nói một câu chứ!
Câu trả lời của Bạc Tam cũng lời ít ý nhiều, chỉ một từ: “Được.”
Mộc Cận nhìn chằm chằm vào từ “Được” kia, nghiên cứu suốt cả buổi chiều, đến tối, lúc lên MSN nói chuyện với Tiểu Ảnh là mình đau chân nên xin nghỉ phép cô mới chợt nhớ ra, xin phép nghỉ, chuyện này rõ ràng không thuộc phụ trách của Bạc Tam.
Cô bất chấp vẫn đang nói chuyện với Tiểu Ảnh, khua tay giật lấy khăn mặt đang quấn ở cổ chân, “Tõm” một tiếng ném vào chậu nước thuốc đen sì trước mặt.
NN cái con gấu! Bà đây không tin, không có anh ta thì chết được à!
Buổi tối, Mộc Cận nằm trên giường càu nhàu, trở mình, cô chợt nghĩ đến chiếc Beetle vô cùng đáng yêu kia.
Beetle nha Beetle, Beetle rất đáng yêu. Đỏ xanh vàng, giống như một món đồ chơi, mở ra cái gọi là tuổi tâm lý nhỏ hơn nhiều tuổi sinh lý, chính là người già nhưng tâm không già.
Ai… Nghĩ được đến đây, cô cảm thấy tâm trí cũng mỏi mệt…
Đúng là già rồi, mới suy nghĩ một chút đã cảm thấy tâm tư sức lực đều quá mệt mỏi. Mộc Cận bi thương nghĩ, chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-va-buom-hoa-hoa-ho-diep/2643955/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.