Hôm sau, mới bốn giờ sáng, Mộc Cận đã rời khỏi giường. Cô vụng trộm ra rửa mặt, cầm túi sách chạy vội ra khỏi cửa.
Không ngờ, cửa kí túc xá phải đến sáu giờ mới mở.
Mộc Cận thở dài, đi qua đi lại trước cửa phòng ngủ ở tầng ba, nhân tiện lạt thủ tồi hoa, ngắt mấy nụ hoa đầu hè chớm nở.
Cuối cùng chợt nghĩ đến câu nói buổi sớm, “đầu rơi, máu chảy, nhà trường nhất quyết không thể đi”, sau đó dì gác cổng dưới nhà mới chầm chậm mở cửa.
Ai ngờ vừa mới bước ra ngoài, cô liền va ngay vào một khuôn ngực rắn chắc phía trước.
Mùi hương quen thuộc, hương hoa mai, Mộc Cận nghĩ thầm không hay rồi, hai tay đưa lên bịt mắt, cos nông dân đợi thỏ: “Rất xin lỗi rất xin lỗi.” Vừa xin lỗi một tràng xong vội vàng định trốn bừa.
Bạc Tam dùng hai ngón tay túm sau cổ áo Mộc Cận, cười có phần nham hiểm xảo quyệt: “Em định đi đâu?”
Mộc Cận hai tay vẫn che mặt: “Thực sự xin lỗi, rất xin lỗi, tiên sinh nhận nhầm người rồi.”
Bạc Tam lại dùng tay kia kéo tay Mộc Cận đang che trước mặt, khuôn mặt tuấn tú liền hiện ra trước mắt cô: “Chẳng lẽ vẫn còn muốn chạy?”
Không phải chẳng lẽ. Chính xác là sẽ chạy.
Mộc Cận vô tội giương mắt nhìn, vẻ mặt cười cười: “A! Là tiên sinh sao! Thị lực tôi không được tốt, vừa rồi không nhận ra, thật ngại quá, đáng bị chê cười.”
Sắc mặt rõ ràng như tú bà.
Bạc Tam liếc mắt: “Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi.”
Mộc Cận mặt dày vô liêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-va-buom-hoa-hoa-ho-diep/10275/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.