1.
Cửa lớn của trường học dành cho nữ tử tấp nập kẻ đến người đi, còn ta công khai bị chặn lại.
Không được phép vào trong.
Mặc dù nửa tháng trước, ta vẫn là đệ nhất tài nữ ở kinh thành, là đệ tử ưu tú nhất từ trước đến nay của trường học này.
Chỉ vì ta bị từ hôn, bị con trưởng của Thanh Hà Thôi thị đích thân đưa thư từ hôn tới. Chẳng phải do ta làm gì sai, mà chỉ đơn giản là ta không được lòng hắn, vậy thôi.
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.
Ta chẳng nhận được nổi một tờ thiếp mời đến dự yến tiệc dành cho nữ quyến, các quý nữ trong kinh thì e sợ bị dính líu đến ta, phụ thân thì hổ thẹn không dám cho ta ra ngoài, chỉ hận tại sao ta không ốm chết đi cho xong.
Kể cả ngôi trường trước giờ vẫn luôn coi ta là niềm tự hào, giờ cũng đã gạch bỏ tên của ta.
Vị nữ quan đứng ở trên bậc, mặt lạnh như băng nhắc lại: “Nữ tử đã bị từ hôn sẽ không được tiếp tục học tại đây nữa. Giang tiểu thư, xin mời quay về.”
Trường học cho nữ tử ở Đại Nguỵ quy định nghiêm ngặt, chưa từng có nữ tử nào học tại đây bị từ hôn.
Ta chính là người đầu tiên.
Xung quanh không ngừng vang lên những tiếng cười nhạo báng cùng những lời xì xào bàn luận:
“Nếu ta bị từ hôn như vậy, ta đã lấy lụa trắng treo cổ rồi, làm sao dám xuất hiện tại đây mấy lần liền.”
“Nếu không phải vì đạo đức có vấn đề, làm sao Thôi gia có thể từ hôn?”
“Ai biết được những tài năng của nàng ta có mấy phần là thật, mấy phần là giả.”
Ta đứng trong gió, cô đơn, mong manh, tựa như chỉ một con gió cũng có thể thổi ngã. Nữ quan sai người dọn hết đồ đạc trong trường ra đưa cho ta, từ đầu đến cuối ta cũng không được đặt chân qua cửa nửa bước.
Cho tới khi một cây Lục Ỷ Cầm được đưa tới, ta nhếch môi, nhận lấy, khuôn mặt tái nhợt nghiêm lại: “Tiên sinh, ta đã làm gì sai?”
Nữ quan từng dạy ta đánh đàn, từ trước đến giờ vẫn vô cùng đề cao tài năng thiên phú cùng sự chăm chỉ của ta. Đam Mỹ H Văn
Bà nhìn ta một lúc lâu, gương mặt già nua bỗng run lên một cái đáp:
“Ngươi không sai. Chẳng qua là do thế gian này từ trước đến nay vẫn luôn đối xử hà khắc với nữ tử.”
Ta chực rơi nước mắt.