Tuyết Nhi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên một con đường hoang vắng, một bên là rừng núi âm u, một bên là dòng sông cuồn cuộn chảy từ trên núi về phía hạ lưu xa xăm, ở phía trước cô nhìn thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo của một chiếc xe đang nằm lật ngửa lên phía trên. Cô lập tức phát hiện ra, trong chiếc xe ấy vẫn còn có người.
Toàn thân trở nên run bần bật, nỗi khiếp sợ cùng sự lo lắng dâng lên tới tận đỉnh điểm, Tuyết Nhi không suy nghĩ gì nhiều mà ngay lập tức chạy tới chỗ chiếc xe đó, thế nhưng thật ra kể cả cô có chạy đến hay không, thì mọi thứ cũng đã quá muộn màng rồi.
Cô không thể cứu người đang ở bên trong chiếc xe đó nữa.
Đầu người phụ nữ bị chảy rất nhiều máu, còn người đàn ông bị mảnh kính xe đâm thẳng vào trong tim, cả hai người họ đều nằm im bất động, không có chút phản ứng nào cả.
Ngoài hai người họ ra thì vẫn còn một người nữa, thế nhưng cô lại không thấy người đó đó đâu cả. Cho dù có cố gắng tìm kiếm đến mấy nhưng vẫn không có kết quả.
Rốt cuộc cậu bé đó đang ở đâu? Cho tới giờ bản thân cô không biết, mọi dấu vết về cậu trai này cứ như thể biến mất khỏi trần gian vậy.
Nơi này hẻo lánh hoang vu chẳng có lấy một bóng người, Tuyết Nhi vẫn ngồi bệt xuống con đường gồ ghề ấy, cô khóc tới mức không còn rơi nổi nước mắt nữa, thế nhưng có cố nín thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tuyet-lap-lanh/3652340/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.