Tuyết Nhi hiện đang được bác sĩ kiểm tra lại thêm lần nữa.
Vẫn là vị bác sĩ ấy, sau khi kiểm tra xong ông quay người lại, kêu anh đến một góc tường rồi nói nhỏ: “Vợ cậu bị mất trí nhớ, còn lại không gặp vấn đề nào khác.”
Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe ông nói.
“Khoảng hai ngày nữa cậu có thể đưa vợ mình về nhà, còn bây giờ tạm thời phải ở lại theo dõi thêm xem có biến chứng gì không.”
Bác sĩ thấy anh mất sức sống như vậy liền bồi thêm mấy câu:
“Về nhà hãy thỉnh thoảng gợi lại những ký ức cho cô ấy xem có nhớ được gì không, nhưng đừng quá thường xuyên, có thể sẽ bị đau đầu đấy, mỗi ngày gợi nhớ lại một chút là được rồi.”
“Khi gợi nhớ lại rất có thể cô ấy vẫn chưa nhớ ra được đâu, cậu đừng khẩn trương quá, cái này không phải ngày một ngày hai là có thể nhớ ra được. Mỗi ngày cậu kiên trì nhắc nhở gợi nhớ một chút, may mắn thì cô ấy sẽ nhớ ra được gì đó, còn không thì cậu cứ tiếp tục, đừng nản chí.”
Trương Minh Quân cảm thấy có chút hy vọng về chuyện này, anh gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi bác sĩ rời đi, anh đóng cửa phòng lại, nhìn cô đang ngồi ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, chỉ có ánh đèn chiếu sáng bên dưới con đường nọ, ngoài ra không thể nhìn thấy cái gì khác.
Tựa như lại nhớ đến lần đầu tiên, anh thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tuyet-lap-lanh/3573111/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.