🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, ở đoàn làm phim đang nhao nhao hết cả lên.

Sau khi mối quan hệ được tiết lộ với giới truyền thông làm dậy sóng không ít người hâm mộ. Những fan couple nhà khác đều điên cuồng gào thét “xin vía” từ nhà Quân Nhi Couple, rằng cũng muốn nhà mình sẽ được như vậy.

Fanclub Quân Nhi Couple được phen quá ngạo nghễ! Trên mạng bọn họ đều nở mặt nở mũi hết cả.

Trương Minh Quân và Tuyết Nhi lúc này đang cùng nhau đến đoàn làm phim, khi vừa mới đến lập tức nhận được sự chú ý từ mọi người, chỉ vài giây sau đó hai người đã bị bâu kín, hầu hết đều là diễn viên quần chúng, đồng thời bọn họ cũng là fan couple Quân Nhi chính hiệu!

Cũng phải mất một lúc sau đạo diễn Minh thấy nhiều người ồn ào quá nên liền cầm loa phóng thanh lên rồi nói lớn: “Mọi người lập tức quay trở về vị trí! Đừng tụ tập làm ồn như vậy nữa!”

Nghe xong cũng thấy muốn dựng hết cả lông tơ lên, sau khi nghe “hiệu lệnh” mọi người liền nhanh chóng tản dần dần ra ngoài, đôi vợ chồng nọ cuối cùng cũng được “thoát nạn”.

Riêng Tuyết Nhi thì thở phào nhẹ nhõm, thật may là có đạo diễn Minh giải vây cho, chứ nếu không thì cô và anh sẽ còn khổ dài dài.

Suốt cả ngày hôm qua tới giờ, cả cô và anh đều liên tục nhận được lời mời cuộc phỏng vấn về chuyện này, không biết bên anh xử lý thế nào, còn về phía cô chỉ đành nhờ chị Lê Vương từ chối giúp cho.

Thật ra ban đầu Tuyết Nhi cũng muốn tiết lộ, cũng muốn khoe với mọi người lắm chứ. Mà giờ tuy đã tiết lộ rồi, thế nào cô lại không muốn khoe ra nữa.

Đúng là kỳ lạ thật.

Mang tai cô dần ửng hồng, khóe miệng không nhịn được liền cong lên cười, mặc dù đã cố nhịn lắm rồi nhưng bả vai lại phản bội cô, theo nhịp điệu mà nó cứ run bần bật hết cả lên.

Xem ra là đang sướng lắm rồi.

Trương Minh Quân liếc mắt nhìn xuống, cô thấp hơn anh một cái đầu nên anh có thể dễ dàng bắt trọn được khoảnh khắc ấy của cô gái nhỏ.

Thật ra không ngoại trừ cô, đến chính anh cũng cảm thấy vui nữa.

Anh cũng không biết tại sao, anh thấy bản thân mình cũng thật kỳ lạ.

Mặc dù có ác cảm về mối quan hệ trước đây nên từ đó anh dần cự tuyệt với tình yêu, nhưng cô thì lại khác, anh thấy mình không còn định kiến với tình yêu như trước nữa. Thay vào đó lại dần tiếp nhận một cách vô cùng tự nhiên, đến chính anh cũng không thể hiểu được.

Nhớ lại chuyện hôm qua, tự dưng anh thấy mình quá nực cười.

Người chủ động đề nghị làm hợp đồng hôn nhân này là anh, và người mở lời phá vỡ hợp đồng hôn nhân này cũng là anh nốt.

Thật là… con mẹ nó anh thấy mình bị điên thật rồi!

Phương Hoa sau khi chứng kiến cảnh tượng kia, cô ta nghiến răng nghiến lợi tới kêu ken két, vẻ mặt lộ rõ ra sự tức giận vô cùng lớn.

Trịnh Ngọc Phương đứng bên cạnh cũng tức không kém, không nhịn được liền quay sang nói với cô ta: “Tôi cũng không ngờ con nhỏ đó đã kết hôn với anh ta rồi, hơn nữa lại còn được cộng đồng mạng chúc phúc nữa chứ, thực khác so với chiều hướng chúng ta đã nghĩ.”

Lần trước đó quay, cái lúc bắt gặp cảnh hôn sâu giữa Tuyết Nhi và Trương Minh Quân, dường như lúc đó Phương Hoa đã tức tới đỏ cả mắt rồi.

Nằm trong kịch bản ít ra còn đỡ tức hơn, nhưng đằng này là phá vỡ kịch bản, mà người phá vỡ kịch bản đó lại chính là Trương Minh Quân, thử hỏi cô ta không tức được mới lạ ấy?

Phương Hoa là một người thông minh, cô ta đổ rất nhiều tiền để blogger đưa tin hắt nước bẩn cho Tuyết Nhi, thậm chí còn mua cả bình luận để nhằm đổ thêm dầu vào lửa, tạo ra chiều hướng khác cho cư dân mạng. Thế nhưng nào có ngờ lại gây ra phản tác dụng lớn tới như vậy.

Kế hoạch đổ bể, đã mất tiền rồi lại còn khiến cho danh tiếng của Tuyết Nhi ngày một tăng thêm, làm sao mà không tức cho được?

Ít nhất thì cô ta không phải là loại không có đầu óc như Trịnh Ngọc Phương là được rồi.

“Tôi còn có kế sách khác.”



Phương Hoa liền ghé vào tai cô ta thì thầm to nhỏ gì đó, lát sau thấy mặt Trịnh Ngọc Phương biến sắc: “Cô… cô định làm thật ư?”

“Cô sợ à?” Phương Hoa cười nhạt: “Đừng nhát gan như vậy chứ, nếu cô muốn cô ta rớt đài thì đây chính là phương án tốt nhất.”

Trịnh Ngọc Phương thầm nuốt nước bọt, mặc dù cô ta ghét Tuyết Nhi thật nhưng để mà nói làm tổn hại người khác, cô ta chưa từng có ý định đó bao giờ.

Nhưng dưới sự thúc đẩy của Phương Hoa, Trịnh Ngọc Phương dường như đã được tiếp thêm ý chí sức mạnh để làm ra loại chuyện đáng khinh này.

***

Không lâu sau đó mọi người lại nghe thấy đạo diễn Minh mang loa phóng thanh ra nói: “Các diễn viên lập tức đến vị trí chuẩn bị.”

Cảnh quay này cô diễn với Trịnh Ngọc Phương vai Lê Uyển Uyển, kẻ thù không đợi trời chung với Thanh Ngọc.

Trớ trêu thay, từ ngoài đời đến trong phim cũng ghét nhau y chang như vậy, nghĩ thôi cũng đã thấy nực cười rồi.

Sau khi thấy các diễn viên chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn Minh hô to: “Diễn!”

Hôm nay nàng cùng tiểu muội Mộng Đình đi ăn ở bên ngoài, cả hai cùng nhau bước vào một quán ăn nọ vô cùng rộng rãi. Khi vừa mới lên tầng hai thì vô tình bắt gặp Lê Uyển Uyển đang đi ngang qua.

Trong ký ức của thân thể này, nàng cũng biết được rằng cả hai người họ đã ghét nhau đến mức nào rồi.

Mà Thanh Ngọc nàng không phải là đại sứ thân thiện, nàng coi Lê Uyển Uyển như không khí nên cứ như vậy mà đi lướt qua.

Thấy vậy, Lê Uyển Uyển lập tức nói lớn: “Vương Thanh Ngọc! Ngươi coi ta là không khí đấy à?”

Hai tỷ muội Vương Thanh Ngọc và Vương Mộng Đình lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn Lê Uyển Uyển, hai người hầu phía sau chỉ biết hơi cúi người chào chứ không làm gì hơn.

Phiền phức đúng là phiền phức, nàng chẳng muốn dính dáng đến loại người sơ hở là đố kỵ ghen ghét người khác như thế này đâu.

“Sao vậy? Ghét nhau rồi thì tốt nhất đừng có bắt chuyện, sao ngươi ghét ta mà cứ cố bắt chuyện với ta làm gì?”

Nói câu nào Lê Uyển Uyển lại tức tới câu đó, bàn tay cô ta siết chặt lại mà không nói nổi ra một lời nào.

Ai bảo nàng nói đúng quá?

Mộng Đình đứng ở sau lưng nàng, cô ấy hơi ghé vào tai Thanh Ngọc, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ, người phụ nữ này là ai vậy?”

Thanh Ngọc làm lười không muốn trả lời nhiều, bèn nhỏ giọng đáp lại: “Ả ta bị điên đấy, kệ đi.”

Lời nói của Thanh Ngọc lại đủ lớn, làm cho Lê Uyển Uyển càng thêm tức tối hơn: “Ngươi nói ai bị điên cơ?”

“Ô, ta có nói vậy sao?” Thanh Ngọc đảo mắt qua lại, nàng đưa tay lên che miệng rồi nói: “Tai ngươi hình như bị lãng rồi đúng không? Ta nói câu khác chứ đâu có nói câu đó?”

“Hay là…” Thanh Ngọc hơi lại gần, dáng vẻ cùng với giọng nói vô cùng khiêu khích tới đối phương, nàng ghé vào tai người nọ rồi nói nhỏ: “Ngươi đúng là bị điên thật?”

Lê Uyển Uyển nghiến răng nghiến lợi tới phát ra tiếng ken két, cô ta dường như phát điên lên, không kiềm chế được nữa lập tức đẩy mạnh Thanh Ngọc ra đằng sau: “Ta không có bị điên! Rõ ràng vừa nãy ngươi nói đểu ta!”

Cô ta đẩy cô thật mạnh vào lan can, đúng vào chỗ yếu nhất của nó. Lan can lập tức bị gãy ra, khiến cả người đều bị đẩy khỏi tầng hai.

Nhưng vấn đề là… cảnh đẩy người này không có nằm trong kịch bản!

Tuyết Nhi bị đẩy từ trên tầng hai rơi xuống, cả người bỗng nhẹ tênh đi, hiện giờ cách mặt đất cũng không còn xa.



Tất cả mọi người khi chứng kiến thì ai nấy cũng đều cảm thấy kinh hoàng, rơi từ tầng hai xuống không bị thương thì cũng dễ bị gãy cổ nếu như phần gáy va chạm mạnh với bậc thềm cầu thang.

Tuyết Nhi hướng mắt về phía bọn họ, trước khi rơi xuống thì gặp phải ánh mắt kinh sợ của Trịnh Ngọc Phương, còn có, Phương Hoa hơi nở ra một nụ cười đắc ý.

Hóa ra là đã có kế hoạch rồi sao?

Cô hiểu rõ Trịnh Ngọc Phương không phải là một kẻ độc ác như vậy, cô ta giống như một con hổ giấy sơ hở là điên tiết cáu gắt lên mà thôi, thật sự để mà nói thì cô ta không có lá gan làm chuyện thế này cả.

Trừ phi là có người xúi giục.

Còn Phương Hoa, nụ cười đó là sao? Cô ta là kẻ chủ mưu tính kế hãm hại cô ư?

Nhưng giờ biết rồi thì còn có ý nghĩa gì chứ? Ngã từ trên tầng hai xuống, ngay bên dưới là bậc thềm cầu thang, hên thì chỉ bị thương, xui thì kiểu gì cũng chết.

Tuyết Nhi đưa mắt sang nhìn Trương Minh Quân, cô thấy anh đang vội vã chạy về phía này.

Cô nheo mắt cố gắng nhìn cho rõ, biểu cảm trên gương mặt anh đang vô cùng hoảng loạn, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy mặt này của anh lần nào.

Bình thường anh là một người đàn ông có “trăm biểu cảm như một”, bề ngoài luôn toát ra vẻ lạnh lùng khiến cho người khác cảm thấy khó có thể lại gần.

Kể cả lúc mới kết hôn cũng vậy, cô còn chẳng dám lại gần anh, nhưng sau này cô cả gan ôm hôn anh vậy mà anh cũng không có thành kiến gì. Thỉnh thoảng lại còn thấy anh mỉm cười với mình, cô cảm nhận được rằng, một phần nào đó anh đã mở lòng với cô hơn rồi.

Cho đến ngày hôm qua, tuy không nói thẳng ra, nhưng anh đã nói rằng muốn cô trở thành người bạn đồng hành với mình suốt cả cuộc đời này.

Thực sự rất hạnh phúc, cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Nhưng giờ thì sao đây? Hình như cô sắp chết rồi, bị đẩy ngã mạnh như vậy, còn có, bên dưới là bậc cầu thang nữa.

Dưới đáy mắt cô ầng ậng nước, cả người cứ như thế mà rơi xuống, cảm giác khi người mình yêu cố gắng chạy thật nhanh để kịp đỡ lấy mình, cô liền nhận ra tâm ý của anh dành cho bản thân rồi.

Nhưng sợ là sau này cô sẽ không nhận được thứ tình cảm đó nữa.

Cô nhắm mắt lại, có lẽ sẽ không còn được gặp lại bà, không còn được gặp lại anh nữa.

“Em xin lỗi, có lẽ em không thể làm bạn đồng hành của anh cả đời này được nữa đâu.”

Trương Minh Quân vội vã chạy tới, may mắn là đỡ được cô, thế nhưng phần đầu đã đập phải bậc cầu thang, khiến cô ngất đi ngay lập tức.

Vẫn là anh chạy không đủ nhanh để đỡ kịp cô.

“Tuyết Nhi! Tuyết Nhi!” Trương Minh Quân cố gắng lay cô dậy, thế nhưng cô vẫn bất động không nhúc nhích.

Còn có, anh vô tình nhìn thấy nước mắt cô đang rơi xuống.

Đây là vừa rồi cô nghĩ mình sắp chết sao?

Đạo diễn Minh thấy tình hình nghiêm trọng lập tức dùng loa lớn nói: “Dừng cảnh quay lại ngay lập tức! Tất cả mọi người, hôm nay sẽ không quay nữa cho đến khi có thông báo mới, tạm thời mọi người quay về nghỉ ngơi đi!”

Trương Minh Quân lập tức bế thõng cô lên rồi đưa người tới bệnh viện thật nhanh, những người ở hiện trường lập tức bàn tán sôi nổi, cuộc chỉ trích nói xấu dần nghiêng về phía Trịnh Ngọc Phương hơn.

Trịnh Ngọc Phương giờ mặt tái mét, còn Phương Hoa vừa mới đắc ý không được bao lâu thì đã tức điên lên không chịu được rồi.

Vì sao anh đưa Tuyết Nhi tới bệnh viện chứ? Cô ta cảm thấy thực không cam lòng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.