Không lâu sau đó cô giúp việc đã tới nhà cũ, vì còn công việc quan trọng khác nên cả ba không thể ở lại lâu hơn được nữa, cho nên đành phải quay trở lại thành phố.
“Bà ơi, bây giờ bọn con phải về công ty để đi làm, ở đây đã có cô giúp việc lo cho bà rồi.” Tuyết Nhi tươi cười nói: “Cuối tuần tới mà rảnh con sẽ lại về đây thăm bà.”
Bà Phượng đưa mắt lên nhìn cô, bà biết rằng cô vì sợ bà tủi thân ở đây một mình cho nên liền áp đôi bàn tay gầy gò ấy lên má cô rồi nói: “Lúc nào con rảnh thì lại về, đừng vì bà mà bỏ bê công việc của mình, ở đây bà đã có cô giúp việc bên cạnh rồi, huống hồ cũng có những người bạn già sống ở gần nhà mình nữa mà.”
Khi nghe bà nói vậy cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, liền gật đầu đáp lại: “Con biết rồi ạ, con sẽ không làm khó mình đâu.”
Nhìn sang Trương Minh Quân đứng đằng sau, bà Phượng cũng không quên nhắc nhở lấy một câu: “Con ở với Tuyết Nhi thì nhớ chăm sóc nó thay cho bà, con bé này biết lo biết nghĩ cho người khác nhưng với chính mình thì không đâu.”
Trương Minh Quân biểu cảm vẫn lãnh đạm, khi nghe bà nói vậy anh chỉ vâng một tiếng: “Con hiểu rồi ạ.”
Còn Tuyết Nhi không phản bác được, đôi má liền trở nên ửng hồng.
Nói chuyện khoảng một lúc, sau đó cả ba liền xin phép rời đi.
Cho đến khi bọn họ ra hẳn bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tuyet-lap-lanh/3573106/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.