Tuyết Nhi bị anh kéo hẳn vào trong nhà, tới mức suýt nữa thì ngã nhào xuống đất, thật may là cô biết giữ thăng bằng.
Cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông nọ đang kéo mình đi, trong đầu bất chợt dấy lên suy nghĩ: “Hình như anh ấy đang tức giận?”
Đặt cô ngồi xuống ghế xong, Trương Minh Quân liền quay người đi đóng cửa.
Anh quay đầu lại nhìn Tuyết Nhi, gương mặt lạnh băng không rõ đang nghĩ gì.
Còn cô, mặt nổi lên một tia sợ hãi.
Trương Minh Quân đi đến chỗ cô, anh hơi cúi người xuống, một tay chống lên lưng ghế, thấp giọng căn dặn.
“Lần sau trước khi ra khỏi cửa, tốt nhất em khoác cái áo thật dày vào, trời lạnh em lại thường rất dễ bị ốm, em cứ như vậy là đang coi thường sức khỏe của mình đấy.”
Tuy bị anh nói cho một trận nhưng ngược lại Tuyết Nhi còn thấy vui hơn không ít.
Mới có một năm chung sống vậy mà anh đã hiểu cô đến mức này, ngay cả chính bản thân cô còn không thể hiểu được mình nữa là người khác.
Anh cứ như vậy thì làm sao mà cô hết yêu cho nổi?
Sau khi bị giáo huấn một trận thì cuối cùng Tuyết Nhi cũng có được cơ hội lên tiếng, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy anh đứng dậy tiến về phía bếp để đi lấy nước rồi.
Đến khi anh không có ở đây, cô mới dám cảm nhận lấy mùi hương từ chiếc áo dạ này của anh.
Chiếc áo mặc lên vô cùng ấm áp, mang cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tuyet-lap-lanh/3573104/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.