Cái đẹp của hắn cùng với Triển Chiêu tựa hồ là hai dạng hình hoàn toàn bất đồng. Nếu như nói Triển Chiêu là mây, vậy Bạch Ngọc Đường phải là gió, nếu như nói Triển Chiêu là an tĩnh, thì Bạch Ngọc Đường chính là mãnh nhiệt.
Trong bóng tối, cử động của hắn nhanh không gì sánh được, không có một tia tiếng động.
Tên ngục tốt kia chỉ cảm thấy sau lưng bị một cú va đập mạnh, cả người ngã gục xuống đất.
Lạc thiết thiêu hồng dí thẳng vào mặt hắn, một tiếng xì xèo nho nhỏ, một làn khói trắng mang theo một cỗ tanh tưởi, hắn tru lên một tiếng rồi ngất đi. Thì ra tinh thần hắn không được cường như bề ngoài nhìn vào.
Một tiếng cười khẽ.
Đôi mắt Triển Chiêu dao động mạnh, “Bạch Ngọc Đường!”
Cái tật chuyên dùng thủ pháp không chút khoan dung nào đúng là cách hành thủ ưa thích của Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường từ trong bóng tối chạy đến.
Triển Chiêu xúc động mạnh.
Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Bạch Ngọc Đường rồi đảo đến những vệt hồng sắc trên bạch sam. Hai gò má Bạch Ngọc Đường hình như cũng có vương chút ít dịch thể đã muốn biến thành màu đen, nhưng từ tốc độ cùng sự linh hoạt của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu có thể nhìn ra chắc chắn đó không phải máu của Bạch Ngọc Đường.
Có thể đoán được, để đi vào địa lao này, người này ít nhiều cũng phải hạ gục không ít sát thủ.
“Mèo Con!”
Đau lòng, bản thân chỉ còn sự đau lòng. Rõ ràng biết Triển Chiêu rơi vào tay Tương Dương vương quyết sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tuy-khuyet-anh-tinh-tu-kiem-sinh/99893/chuong-1-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.