Bà chị của tôi thì lại khác, lỡ cắn một miếng thịt ba chỉ thôi đã lấy thước dây của ba ra đo lại cái bụng. Nhiều lúc tôi còn tưởng tượng đến cảnh chị ấy lấy giấy bút ngồi tính lượng calo, chất béo vừa nạp vào và phải chạy bao nhiêu cây số để tiêu hao bớt. Nghĩ kỹ thì, ngoài việc thích đọc truyện và hay hùa nhau trêu chọc tôi, chị Nhã với con Vy chẳng còn điểm chung nào nữa, không hiểu sao họ có thể thân nhau như vậy.
Nằm nghĩ linh tinh vậy thôi mà đã hết ngày. Buổi chiều mẹ tôi dọn hàng về sớm để vào bệnh viện trông tôi. Con Vy ngồi lại một chút, sau đó cũng xin phép mẹ tôi ra về. Không có nó, căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn. Tôi cứ tưởng như vậy sẽ tốt hơn cho việc tĩnh dưỡng của mình, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy buồn nôn nao.
Không như con Vy, mẹ tôi lại thấy vui vì con trai mình đã làm được một việc tốt. Tất nhiên bà sẽ vui hơn nếu như tôi có thể bảo đảm được an toàn cho bản thân. Mẹ tôi hiền hòa như dòng nước vậy, không như ba tôi lúc nào cũng nóng nảy. Bà kể rằng hôm tôi được đưa vào bệnh viện, ba tôi đã làm loạn lên vì lo lắng. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, ông đã đến xin lỗi, cũng như cảm ơn bác sĩ và y tá. Ông đến nhìn tôi một lần khi tôi còn chưa tỉnh rồi vào rẫy ở luôn cả tháng. Nghe xong câu chuyện của mẹ, tôi có chút cảm động, nhưng tôi chỉ tin được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tuong-vy-mua-ha/2546086/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.