Sau khi về nhà được một tháng, con Vy đã hoàn toàn bình phục, hoặc có thể cho là vậy. Nó không còn mộng mị hay chán ăn nữa. Chúng tôi vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, nhưng vì đã bỏ lỡ mất kỳ thi cuối năm nên nó phải làm bài kiểm tra bù lại cho từng môn, nếu muốn được lên lớp. Để có được bài kiểm tra đó, cô Hà đã hứa sẽ tặng cho trường một khoản tài trợ học bổng trong ba năm. Tôi không biết con số cụ thể nhưng chắc cũng không nhỏ. Mặc dù biết bọn họ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng con Vy vẫn ôn tập rất nghiêm túc và hoàn thành bài kiểm tra với kết quả gần như tuyệt đối. Thời gian ít ỏi còn lại của mùa hè, tôi và con Vy lại có những chuyến đi biển vào buổi sáng. Chúng tôi cùng nhau chơi đuổi bắt, chơi té nước, thi bơi, xây lâu đài cát, vừa lắng nghe tiếng hát của biển vừa ngắm bình minh. Mỗi ngày, chúng tôi lại dành ít thời gian để đến thăm con Maxi. Được gặp lại con Vy, con chó cũng vui vẻ hơn là khi chỉ có mình tôi. Mọi thứ đã bắt đầu bình yên trở lại, nhưng sự yên bình đó cũng chỉ được trong một khoảng thời gian ngắn.
Ngày khai giảng, cả sân trường nhộn nhịp bởi những chiếc quần xanh, áo trắng và những tà áo dài. Khắp nơi là những gương mặt vẫn luôn háo hức vào ngày đầu năm học, và sẽ nhanh chóng chuyển sang trạng thái chán ngán chỉ sau vài tuần. Hội trường sặc sỡ trong sắc cờ và hoa, một đám học sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tuong-vy-mua-ha/2546036/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.