Tôi bắt đầu đi học lại bình thường. Có nghĩa là thay vì chỉ đến lớp và nằm ngủ, tôi chú ý vào bài giảng, ghi chép đầy đủ và làm bài tập về nhà như trước đây. Tôi lấy chiếc lọ đựng rất nhiều con hạc giấy nhỏ trong ngăn bàn ra và nhìn không chớp mắt. Nó đã ở trong ngăn bàn của tôi được mấy ngày rồi, tôi tưởng lớp buổi chiều để quên và cứ mặc kệ chuyện đó. Nhưng nhiều ngày trôi qua, chiếc lọ vẫn chưa biến mất, dù cho đội trực nhật vẫn luôn dọn dẹp những cái hộc bàn. Cứ như nó vô hình với tất cả mọi người và chỉ hiện diện trước mặt tôi vậy. Xoay những cánh hạc giữa hai lòng bàn tay, tôi nhìn thấy một mẩu giấy nhỏ được cuộn lại và buộc cẩn thận trên cổ chiếc lọ, bằng một sợi dây kim tuyến mảnh màu vàng.
"Gửi Thiên,
Nghe nói khi có đủ 1000 con hạc giấy
thì điều ước sẽ thành sự thật.
Sớm vui vẻ lại nhé!"
Một tuần sau đêm sinh nhật, tôi cùng ba sang nhà bà nội để dọn dẹp lại cái sân. Đường xá ở khu đó chuẩn bị mở rộng nên mỗi nhà đều phải thụt vào một ít. Phần đất quy hoạch vượt qua gốc cây khế, và chúng tôi phải chặt nó đi. Từng nhánh cây rơi xuống, rồi cả thân cây nằm rạp giữa khoảng sân, để lộ ra từng vòng tròn nhỏ trên cái gốc trơ trọi ấy. Tôi ngồi trên một tảng đá, ăn những quả khế cuối cùng của cái cây và nhìn mọi thứ trước mắt. Lại một phần ký ức trong tôi lại bị xóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tuong-vy-mua-ha/2546028/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.