Chương trước
Chương sau
Nhị Hổ cùng Lão Ưng theo Cửu Nguyệt giục ngựa chạy ra khỏi đại doanh, ba gười chạy về phía trước không quay đầu lại, rất nhanh đã biết mất trong ánh tà dương của trời chiều.
Ban đêm trong rừng cây, tất cả lộ ra vẻ u tối như có quỷ.
Nhị Hổ nhìn quanh một vòng, dựa sát vào Cửu Nguyệt: “lão Đại, nơi này thật u ám, ngươi nói có thể hay không nửa đêm đột nhiên có một đôi rắn ra ngoài kiếm ăn a?”
Cửu Nguyệt ném một thanh củi vào trong đống lửa, suy nghĩ một chút, nói: “có lẽ có, nghe nói nha, nơi này từng có một nữ nhân treo cổ, đến nửa đêm liền nghe được tiếng khóc của nữ quỷ.”
Nhị Hổ cùng Lão Ưng sợ tới mức co rúm lại thành một cục, Lão Ưng có vẻ thông minh hơn, nhìn thấy nụ cười gian trá đắc ý của Cửu Nguyệt mới bất tri bất giác nói: “lão Đại, ngươi làm ta sợ chết khiếp, nơi hoang vu như này, sao có thể có người tới treo cổ chết?”
Cửu Nguyệt khinh bỉ nhìn hai người: “hai đại nam nhân, ra chiến trường không sợ chết lại sợ quỷ, trước kia không phải bá vương không sợ trời không sợ đất trên phố sao? Không có tiền đồ.”
Lão Ưng một bên nướng thỏ hoang, một bên cười nói: “trước kia đối tượng khi dễ là người, còn đây là quỷ a, trên đời này làm gì có người nào không sợ quỷ hả, hơn nữa, kể từ khi bị lão đại bắt trói về quân doanh chúng ta đã hoàn lương rồi, rất lâu không vi phạm quân lệnh, sát khí cũng mất, quỷ thần càng dễ tiếp cận.”
“phi phi phi, lão đại mới là người khủng bố nhất trên đời, thần ma trong thiên hạ đều phải nhượng bộ lui binh chín mươi dặm, làm ba điều ác, đánh nhau, đùa giỡn con gái nhà lành, đánh người cướp tiền. Trên giường hiền như vợ, xuống giường lươn lẹo như rắn, điện hạ luôn nói lão Đại vô váp vô thiên…. Ai u, lão Đại sao ngươi gõ đầu ta, ta nói sự thật…… Ai u đau, lão Đại ta sai rồi, ai nha……”
Nhị Hổ trên la dưới hét, Cửu Nguyệt ngồi phía sau quơ nhánh cây nhóm lửa, nói chuyện so với nam nhân còn thô lỗ hơn: “Nhị Hổ, ngươi là vương bát đản vô liêm sỉ, ngươi nói như vậy lão tử còn có thể đứng thẳng làm người sao, thiếu đòn hửm?”
Lão Ưng ở bên cạnh cười haha nhìn hai người đánh nhau, sau khi ba người ăn món ăn thôn quê đến no nê thì bắt đầu mệt mỏi, thêm củi vào đống lửa rồi dựa vào gốc cây để ngủ.
Một cơn gió lạnh thổi qua, kéo sương mù mờ ảo tới, đang ngủ say sưa bỗng có tiếng quạ đêm kêu lên sợ hãi, xông ra khỏi rừng rậm bay về phía trăng tròn.
Tiếng ma sát qua tán cây ở đằng xa từ từ truyền tới, là một người quần áo rách nát mặt mũi bẩn thỉu, hình như đang sợ hãi chạy trối chết, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn đằng sau, hai chân vụng về không cẩn thận mắc phải dây leo, sợ hãi ngã xuống.
Nghe tiếng đau rên rỉ vang lên mới biết đó là một nữ tử, lúc ngẩng đầu, tóc tai bù xù lộ ra đôi mắt sợ hãi, bất lực lại kiên cường.
Gian nan đứng dậy lại tiếp tục chạy trốn, hình như sợ thứ gì đó đang đuổi theo phía sau, nhưng động tác khập khiễng chậm chạm của nàng ta sao có thể chạy thoát khỏi bàn tay của địch nhân, sau đó, cứ vậy dễ dàng bị bắt.
Ba đại hán lưng hùm vai gấu bắt được nàng ta, hung thần ác sát nắm tóc nàng lớn tiếng mắng chửi, tay nắm roi hung hăng quất lên thân thể gầy yếu.
Đêm đen như mực, tiếng hét thê thảm của nữ nhân quanh quẩn trong sương mù.
Hình như hai chân nàng đã bị đánh gãy, không thể bỏ chạy, bị đại hán nắm cổ tha về một hang động tối đen.
Sương mù tan ra, Cửu Nguyệt trợn mắt tỉnh lại, ánh mặt trời đã lên cao.
Hình ảnh thê thảm kia vẫn quanh quẩn trong đầu.
Chẳng lẽ thực sự có chuyện như vậy?
Nữ nhân kia là ai, mấy người…đại hán kia là người của ai, vì sao lại nhốt nàng ta ở đó?
“Tiểu Thanh”
Nàng vừa gọi, thanh linh điểu từ từ bay tới, dừng trên cổ tay Cửu Nguyệt, nàng hỏi: “gần đây có cánh rừng nào sương mù dày đặc, còn có một cái hang tối đen như mực?”
Thanh linh điểu khoa tay múa chân trên không trung, Cửu Nguyệt chỉ vào một phương hướng nói: “nơi đó ở phía đông nam?”
Nhị Hổ cùng Lão Ưng cuộn thành một đống đang trở mình, có lẽ sắp tỉnh, thanh linh điểu trợn mắt nhìn bọn họ rồi lẩn vào trong cánh rừng.
Nhị Hổ duỗi thắt lưng: “lão Đại, tỉnh rồi, chúng ta đi đâu đây?”
Lão Ưng: “chúng ta nên trở về thôi, khẳng định điện hạ rất lo lắng.”
Hôm qua giận dữ bỏ chạy, Cửu Nguyệt cũng chưa biết muốn đi đâu, từ nhỏ tới lớn nàng luôn được sư huynh che chở, vui buồn đều vì hắn, chưa bao giờ nghĩ tới có ngày sẽ phải rời đi, nàng đã quen có hắn trong cuộc sống.
Nhưng, hiện tại nàng đã hiểu, hắn không có khả năng luôn bồi bên cạnh nàng, sau này bên cạnh hắn sẽ xuất hiện rất nhiều nữ nhân khác, sau khi đại quân chiến thắng trở về, hắn chính là hoàng tử chí cao vô thượng, khi đó nàng nên làm gì?
Chung quy, khoảng cách giữa hắn và nàng càng lúc càng xa, giật mình nhớ tới lời nói của sư phụ, “Cửu nhi, tình là chữ đả thương người nhất, Phong nhi không phải là người con dựa vào sau này, nó có trách nhiệm và sứ mệnh của nó, một ngày nào đó nó phải trở lại nơi nó nên đi, nhất định nó sẽ phụ con.”
“Sư phụ, sư huynh cũng là kiếp số của con?”
Thiên cơ lão nhân lắc đầu thở dài: “Ai, hi vọng phong ấn của ngươi vĩnh viễn không mở, có thể hóa giải kiếp số cùng vận mệnh, ai, số mệnh này, nên tránh như nào a?”
Sư phụ cũng xem không ra mệnh cánh của nàng, không thể biết trước kết cục.
Nàng vẫn luôn tin tưởng, nàng nắm trong tay vận mệnh của mình.
Cửu Nguyệt nói: “hiện tại chúng ta không thể trở về, còn có một việc phải làm, đi hướng đông nam.” vị nữ tử thê thảm kia, vẫn quanh quẩn trong đầu nàng, xua không tan.
Lão Ưng cau mày nói: “đó là nơi quanh năm sương mù đều không tan, ta nghe nói nơi đó rất quỷ dị, người ta bảo có thể nghe thấy tiếng nữ quỷ kêu khóc, đi vào đó làm gì?”
Nhị Hổ hiếu kì nói: “lão đại, ngươi muốn đi câu dẫn nữ quỷ?”
Đạp Nhị Hổ một cước, “ta nằm mơ thấy trong sơn động ở đó có giam một nữ nhân, cảm giác nàng ta có chút liên quan tới chúng ta, ta phải đi xem một chút, các ngươi lên trấn trên chờ ta, sau khi xong việc ta sẽ hội họp với các ngươi.”
Lão Ưng nói: “chúng ta nên đi chung, lão Đại đi đâu chúng ta theo đó.” Nhị Hổ cũng gật đầu phụ họa, tuy bọn họ có chút sợ quỷ, nhưng tình nghĩa bằng hữu vẫn nặng hơn.
Quả nhiên ba người tìm được chỗ kia, trong sơn động còn truyền ra tiếng roi quất và tiếng nam nhân chửi rủa.
Một bên vung roi chửi rủa: “đàn bà thối, cho ngươi trốn, lão tử giết chết ngươi!”
Một nam nhân đi lê ngăn cản: “đủ rồi, nếu người chết thật, chủ tử sẽ giết chúng ta.”
Trong động là một mảng tăm tối, mùi máu dày đặc làm người ta buồn nôn, nữ nhân bị đánh tòan thân đều là máu huyết, chật vật bị cột vào cây.
Cửu Nguyệt đi lên quật ngã vài hán tử, đem huyết nhân hấp hối cứu xuống, chỉ thấy người trong lồng ngực đáng thương kia đã sắp chết, hỏi: “Ngươi là ai?”
Nữ nhân trong lòng rất nhẹ, gầy yếu đến không chịu nổi, bị tra tấn đế nỗi chỉ còn một hơi thở, cô gái mở to mắt nhìn Cửu Nguyệt, người xa lạ đột nhiên xâm nhập vào làm cho àng thực sợ hãi, run run nói không nên lời, Cửu Nguyệt đưa tay muốn gạt mớ tóc rối loạn bẩn thỉu ra, nhưng người kia lại giãy dụa né tránh, lui về sau nhưng không có điểm tựa nên ngã xuống.
Cửu Nguyệt nhíu mày, dùng ngữ khí ôn hòa dịu dàng nói: “đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi, yên tâm, sau này sẽ không người nào dám tổn thương ngươi nữa.”
Tiểu nữ tử đáng thương, sao lại bị nhốt ở nơi âm u ẩm ướt như này?
Đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu che kín sợ hãi, chính là cô gái có ánh mắt sâu thẳm đau đớn mà Cửu Nguyệt đã gặp trong mơ.
Sao có thể làm thế với một cô gái, nhìn nàng xem, cùng lắm cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, đám người kia thật không bằng cầm thú!!!
Đám hán tử trọng thương cầm đao vùng dậy, hướng về Cửu Nguyệt chém giết, Cửu Nguyệt phẫn nộ vung tay áo, một khí lực lớn hất tung mấy người ra ngoài.
Sau đó chiếc roi như rồng bay, cuồn cuộn vung lên đám hán tử trên mặt đất, hung hăng đánh tróc da thịt, vừa quật vừa lớn tiếng quát: “các ngươi là đám hỗn đản không có nhân tính, xuống tay nặng như vậy với nữ tử, tội đáng chết vạn lần!”
“Công tử….công tử tha mạng a.” đám đại há run rẩy, sợ hãi xin tha, Cửu Nguyệt vung roi quất thật mạnh, hận không thể giết chết bọn họ.
Nhưng vẫn không hạ sát thủ, thân thủ đối phương không tồi, không phải đạo tặc bình thường, nàng không biết ai ra lệnh cho bọn họ hại một cô nương như thế, cũng không hiểu bọn họ là ai vì sao đến đây. Nàng chính là không thể nhì bọn họ tàn nhẫn như vậy, nàng muốn cứu người, không muốn gặp phải phiền toái: “trở về ói cho người cầm đầu của các ngươi biết, lòng dạ độc ác, sẽ bị báo ứng”.
Cửu Nguyệt cứ vậy ôm cô gái rời đi, nữ hài tử hoảng sợ nhìn nàng, thân mình run rẩy dần dần thả lỏng, im lặng nằm trong lòng Cửu Nguyệt, ánh mắt ươn ướt.
Đột nhiên người trong ngực hoảng sợ run rẩy, dùng hết sức nói một câu khàn khàn: “cẩn thận phía sau…..”
Vài hán tử thừa dịp người kia không phòng bị, thả rắn độc cắn người, mấy hắc xà từ phía sau phóng về Cửu Nguyệt, há miệng to như chậu máu.
Ôm người xoay vòng tránh thoát, ánh mắt Cửu Nguyệt lạnh xuống, lại là người Vu tộc!
“Lão Đại…” Nhị Hổ cùng Lão Ưng chạy lại che chở cho Cửu Nguyệt, bàn tay trần chống lại mấy hán tử múa đao, lại bị người ta đả thương ngã xuống.
“Nhị Hổ……” Cửu Nguyệt hét lớn, mấy người kia là cao thủ bậc trung, xem ra người đứng sau thân phận không đơn giản.
Hai người Nhị Hổ trước kia cũng là bá vương đầu đường, đánh chết vài người, thế mà hiện tại mấy người kia chỉ cần một chiêu đã đánh bại. Cửu Nguyệt tức giận, huynh đệ của nàng chỉ có nàng mới có thể đánh chửi, ai cũng không được đụng đến dù là một sợi lông.
Vận khí tung chưởng, trong chớp mắt chỉ thấy một ánh sáng xanh hiện lên, ba hán tử kinh ngạc ngã xuống, ở ngực có lỗ thủng to như bàn tay.
Nhị Hổ cùng Lão Ưng kinh ngạc, khi nào thì võ công của lão Đại lại lợi hại như vậy, nháy mắt lấy mạng người a.
Cảm giác được người trong ngực đang run rẩy, Cửu Nguyệt nhẹ nhàng an ủi: “tốt rồi, đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi, ngươi là ai, vì sao bọn họ lại nhốt ngươi?”
Người trong lòng từ từ bình tĩnh lại, yếu ớt nói: “Ta là Thương thành……Lí Yến Nhi……”
Cô gái phun ra một câu không rõ ràng rồi ngất đi, Cửu Nguyệt vội vàng lấy một viên thuốc trong ngực đút cho nàng, sau đó ôm người ra khỏi sơn động, bốn người vội vã đi tới thành trấn gần nhất, tìm một chỗ dàn xếp ổn thỏa.
Bốn người vừa đi, phía sau đã có người đến sơn động.
“chủ tử, Hạ Vũ Phong cùng Cửu Nguyệt đã trở mặt, Cửu Nguyệt tức giận rời khỏi đại doanh, tạm thời không biết đi đâu.”
Nữ nhân hắc y che mặt lạnh lùng hừ một tiếng, đè thấp thanh âm nói: “Lang Gia cốc không thể tiêu diệt Cửu Nguyệt, lần này nhất định phải khiến nàng ta chết không có chỗ chôn. Lưu Yên, mấy ngày nay Hạ Vũ Phong có nghi ngờ ngươi không?”
Nữ tử tên Lưu Yên đúng là người được Hạ Vũ Phong thu lại Lí Yến Nhi, Lưu Yên giảo hoạt cười: “Chủ tử yên tâm, hắn hoàn toàn tín nhiệm ta, hai ngày nữa Hạ Vũ Phong dẫn một ngàn tin binh tiến vào Sâm Lâm, đến lúc đó chúng ta có thể diệt sạch đám tinh binh dũng mãnh thiện chiến này, Hạ Vũ Phong cũng không còn là thần thoại nữa, hahaha.”
“Lưu Yên, bổn tọa không nhìn lầm ngươi, đại quân Cảnh Hạ sớm muộ gì cũng nằm trong tay ta, hahaha… Hửm? Sao thế này?”
Sau khi thấy rõ tình hình trong động, nữ hắc y nhân liền cười không nổi.
Một mảnh hỗn độn, ba thuộc hạ chết thảm, người bị nhốt không thấy bóng dáng.
“Chủ tử, không thấy Lí Yến Nhi, nàng ta không thể tự mình chạy trốn, nhất định là bị cứu đi.”
Tra miệng vết thương trí mạng, nữ tử hắc y được gọi là chủ tử âm trầm mở miệng: “thật là một chiêu lợi hại, đánh nát trái tim, bọn họ chạy không xa, lập tức cho người điều tra địa phương xung quanh, nhất định phải……”
Làm một thủ thế cắt cổ, Lưu Yên hiểu gật đầu, lập tức hai người biến mất trong sương mù.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.