Cũng không biết kể từ khi nào mà trong phủ ta thường khó thấy được bóng dáng Liễu Dự. Mỗi lần ta hỏi thì đều
được trả lời là phò mã ra ngoài làm việc, phò mã ở trong cung… Mà cũng kệ Liễu Dự có bao nhiêu vội, chuyện ta
với Minh Nhuận gặp nhau hắn luôn sắp xếp vô cùng thỏa đãng, đến nỗi khiến ta không thể cự tuyệt.
Ta từng nói với Minh Nhuận không cần phải đồng ý lời mời của Liễu Dự nữa, nhưng Minh Nhuận nói cho ta hay
hắn cũng không có cách nào từ chối, là hắn nợ Liễu Dự. Thật ra nói đến chữ “thiếu”, ta sao không có cảm giác thiếu
Liễu Dự được chứ? Chính là bởi vì thế, nên ta với Minh Nhuận cứ gặp nhau liên tục.
Đặc biệt là khi Liễu Dự ngầm thừa nhận chuyện đó, ánh mắt của đám hạ nhân trong phủ công chúa bây giờ nhìn
Minh Nhuận đã khác đi, ta biết các nàng có ý gì, không gì ngoài cho rằng ta đem đại công tử của Thúy Minh Sơn
Trang thu làm diện thủ.
Gần đây Vân Vũ rất thích dùng ánh mắt u oán nhìn ta, nàng luôn nói đi nói lại bên tai ta rằng Liễu Dự rất tốt, nâng
Liễu Dự lên tận trời cao, lại còn không biết vô tình hay cố ý mà đem Minh Nhuận so sánh như cỏ dại ngoài tường.
Ta nghe thấy thế cũng chẳng tức giận, dù sao thì trong phủ công chúa to thế này thị nữ có thể nói chuyện với ta chỉ
có một mình Vân Vũ, ta khẽ thở dài một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trung-hoan/2199227/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.