Ta không biết suy đoán của mình là đúng hay sai, nhưng nhìn vẻ mặt của Yến Thanh, ta đoán có lẽ là hơn phân nửa
sự thật. Ta vốn muốn hỏi Yến Thanh vài câu, nhưng hắn đã bồn bay phách lạc rời khỏi tiệc rượu.
Giờ phút này trong lòng ta nhiều ít có chút khó tin.
Nếu suy đoán của ta là thật, vậy năm năm giữa ta và Yến Thanh thì coi là gì, chỉ bởi vì một hiểu lầm mà khiến ta
với hắn sai lầm những năm năm. Ta vốn tưởng mình với Yến Thanh trong lúc đó coi như là chung hồi ức, nhưng
xem ra hôm nay, hắn từ đầu đến cuối chưa từng tin ta, hắn tình nguyện tin một người lạ chứ chưa từng nghĩ đến
chuyện hỏi ta.
Năm năm này, ta đối xử với hắn như một phu quân, nhưng trong lòng hắn, có lẽ ta là kẻ thù.
Bây giờ xem ra chuyện phong lưu giữa hắn với Đỗ Tịch Tịch chỉ là một việc nhỏ, chuyện đó tuy cũng khiến ta đau
lòng, nhưng dù thế nào cũng không bì được người chung gối với ta nhưng trong đầu cả ngày lẫn đêm đều hận ta,
cũng bởi vì một chuyện mà chẳng liên quan gì đến ta.
Ta nhớ đến đứa con vừa ra đời đã mất kia, tim không ngăn được nhói đau.
Bất cứ việc gì có nguyên nhân mới có kết quả, kết quả giữa ta với Tến Thanh cũng bởi vì ta nhìn người không rõ…
Trong lòng ta lúc này bỗng thấy chua xót, mặc dù trăng bên ngoài đẹp, nhưng ta chẳng còn hứng thú nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trung-hoan/2199222/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.