Khi Minh Hoàng Lễ bước ra thì trên tay anh bế cô bước ra, mặt bé con úp vào ngực anh.
"Hoàng Lễ!" Nhất Thiên bước đến. "Tôi..."
"Tránh đường". Anh phải đưa cô về nhà.
Nhưng lại bị Hoàng Nhất Hoà chặn lại, nhìn chằm chằm vào cô.
"Thanh Phong Thanh Giao". Minh Hoàng Lễ gọi.
"Lão đại".
"Xử lý đi". Rồi anh bước đi, nhưng lại bị Hoàng Nhất Thiên giữ lại.
"Tôi muốn nhìn mặt cô bé này".
Nhưng Minh Hoàng Lễ lại cười nhạt, em trai anh ta lại gây chuyện lớn này, muốn nhìn sao.
"Tôi nghi ngờ em ấy là em gái của chúng tôi". Hoàng Nhất Hoà xông đến và hét lên.
"Ưm... Anh ơi. Bé sợ". Tuyết Thanh mơ màng gọi. Sợ quá. Giọng nói này khiến cô sợ hãi vô cùng. Cô ôm chặt lấy vạt áo anh anh hơi nữa.
"Anh đây...". Minh Hoàng Lễ dỗ bé con ngủ. Tuyết Thanh ngủ trong lòng anh, vẫn nắm chặt lấy áo của anh. Như sợ mất đi thứ gì đó quan trọng.
"Thì đã sao". Minh Hoàng Lễ nhìn Nhất Hoà mà nói. "Em ấy! Không cha không mẹ, không người thân và cũng không có gia đình, hiện tại tôi là người bên em ấy". Minh Hoàng Lễ nói.
Thanh Phong đưa đến cho anh một chiếc áo, anh đắp lên người cô, che lại gương mặt đó.
"Hoàng Lễ, gia đình tôi đã tìm em ấy hơn mười bảy năm nay". Hoàng Nhất Thiên nói.
"Buông tay! Nếu không đừng trách tôi không nể tình anh em bao năm nay".
Hôm nay anh phải đưa bé con về nhà, bất cứ ai gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615579/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.