Sau đó anh lại đè lên người bé con một lần nữa, lần này ngón tay anh ra vào nhanh hơn.
Khiến cho bé con chịu không nổi nên đã dùng hai chân mình kẹp lấy đầu anh, mặc cho anh ra vào.
"A.... sướng...".
"Cho em sướng nhất trần đời". Minh Hoàng Lễ cọ cọ vài cái ở dưới thân mình, sau đó lại đút thêm một ngón tay vào nữa.
"Ưm....anh ơi...". Bé con mơ màng cùng anh, thật sự không chịu nổi.
Thân dưới cũng vô thức siết chặt lại, Minh Hoàng Lễ tách rộng hai chân của bé con ra thêm một chút, nơi đó thật nhiều nước.
Khiến cho nó ướt đẫm cả hai bàn tay của anh.
Cô liên tiếp được anh đưa đến cao trào này, lại đến cao trào khác, chưa kịp khôi phục thần trí thì lại đê mê đến nữa.
Minh Hoàng Lễ thật sự rất muốn được đâm vào nơi h.oa h.uyệ.t đầy mẫn cảm mê người này của bé con mình. Nhưng....tạm thời anh không thể đâm vào được. Nên chỉ có thể dùng cách này mà thôi.
Sau đó cô lần mò đến áo của anh, không ngừng xoa nắn nó.
Minh Hoàng Lễ cũng mặc cho bé con làm mình, chỉ một lòng muốn cho bé con sướng mà thôi.
Nhưng bé con lại còn ngại ngùng, khi chạm đến khoá quần của anh thì dừng lại.
Đến khi cao trào đến nữa anh mới buông tha cho bé con của mình.
Minh Hoàng Lễ bế cô vào phòng tắm, tắm rửa một hồi, đáng lý sẽ tắm nhanh, nhưng anh lại bắt cô vuốt cho mình một lúc lâu.
"Ngoan...giúp anh". Minh Hoàng Lễ kéo khoá quần mình xuống, lộ ra d.ị v.ật. To lớn lại còn nóng hổi. Đặt vào tay bé con.
"Vuốt nó đi em". Minh Hoàng Lễ ngậm lấy vành tai của, sau đó không quên xoa nắn đôi gò bồng đảo này.
Bé con mơ màng chìm vào tình dục. Chỉ biết làm theo lời anh.
Đến khi đã mệt lã người, mặc anh bế mình đi ra ngoài ngủ.
"Ngủ đi em". Anh tuy còn thèm thuồng nhưng không nỡ hành hạ thêm bé con nhà mình, nên đã tha cho bé con, sau này anh sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi cũng không muộn.
Tuyết Thanh gật đầu. Vùi đầu vào chăn mà ngủ. Bé con không biết anh suy nghĩ cái gì, nên yên tâm mà ngủ.
- --------------
Bốn ngày sau đó.
Tình hình của bé con đã ổn hơn, nhưng Minh Hoàng Lễ vẫn lo lắng nên không cho cô đi học.
Lúc này cô ngồi ở hồ nước trong xanh, để nghe anh kể chuyện. Hai tay cô chống cằm, chăm chú nghe lời anh nói.
"Lão đại". Thanh Phong bước vào. "Cậu Nhất Thiên đưa Nhất Hoà đến muốn gặp và xin lỗi phu nhân ạ".
"Bé không muốn....". Tuyết Thanh vẫn còn rất sợ hãi Nhất Hoà!! Nữa đêm nữa hôm đột nhập vào thư phòng, lại còn làm cho mình hoảng sợ nữa.
"Em không muốn thấy anh ta đâu. Bé sợ".
"Ừm." Minh Hoàng Lễ gật đầu. "Tạm thời đừng cho Nhất Hoà vào đây".
Thanh Phong gật đầu rồi bước ra.
"Bé không thích anh ta đâu, làm bé sợ".
"Được không sợ nhé". Minh Hoàng Lễ ôm cô ngồi lên đùi anh. Vuốt ve eo cô.
Hi hi. Hai chân cô buông xuống, đung đưa nó một cách thoải mái và vui vẻ.
Nhưng cuối cùng Nhất Hoà cũng bước vào. Bất chấp sự ngăn cản của Thanh Phong.
Khi thấy Nhất Hoà mạnh bạo như thế, hoảng sợ ôm lấy anh chặt hơn. Không dám nhìn cậu ta.
"Không sao". Minh Hoàng Lễ nói với cô.
"Anh Hoàng Lễ! Bé Thanh Thanh". Nhất Hoà gọi. "Anh xin lỗi em chuyện hôm đó."
Tuyết Thanh không trả lời cũng không nhìn lấy cậu ta. Cô muốn đi vào nhà!
"Nhất Hoà cũng biết lỗi rồi, bé nể mặt anh mà tha cho em ấy một lần nhé, anh sẽ đánh nó một trận được không". Nhất Thiên bước đến nói. Trên tay anh ta cầm theo một lồng thức ăn. "Anh có một chút quà cho em, mong em sẽ thích ".
"Em có muốn bỏ qua không bé cưng". Minh Hoàng Lễ hỏi cô.
Cô nhỏ giọng nói "Vâng". Nhưng mà lòng không hề vui, Nhất Thiên mở lồng thức ăn ra thì cô nghe mùi thơm phứt nên quay lại xem.
Oaaaa... tôm kìa. Tuyết Thanh muốn ăn quá. Thèm ghê. Cô liếm môi mình, ánh mắt từ từ bỏ qua Minh Hoàng Lễ, tôm nõn xào cay, tôm sốt bảy món rau củ, tôm hùm xám cháy tỏi, tôm chiên trứng muối sốt bơ, tôm rang hoàng kim rượu nho, toàn là những món cô thích không à.
Ực ực. Cô bé con nuốt nước miếng một cách thèm thuồng dường như chỉ muốn nhào đến ăn mà thôi.
Tuyết Thanh muốn bóc một con tôm cho vào miệng mình quá, nhưng Minh Hoàng Lễ ho khẽ một tiếng nên cô cũng vội rụt tay lại. Anh không cho cô ăn!
"Bé muốn ăn". Tuyết Thanh nói với Minh Hoàng Lễ.
"Em ăn đi". Anh đặt cô ngồi xuống ghế, giúp bé con gắp tôm ăn.
"Bé Thanh Thanh". Nhất Hoà e dè gọi, nhưng cô gái nhỏ này lúc này nào có để ý đến ai nữa đâu, một lòng thưởng thức món ngon.
Minh Hoàng Lễ bóc tôm không kịp cô ăn luôn, Nhất Thiên thấy vậy cũng vén tay áo lên phụ Minh Hoàng Lễ một tay bóc tôm.
Nhưng cô lại không thích, ăn vỏ luôn mới ngon.
"Không cần đâu ạ". Tuyết Thanh ngăn hai người họ lại cho vào miệng mình một con tôm xào cay. Oaaa ngon quá mà! Hợp ý cô quá.
"Bé thích món này". Cô chỉ vào món tôm xào cay. "Anh nói đầu bếp nhà mình mỗi ngày làm cho bé ăn được không anh".
"Không". Minh Hoàng Lễ đút con tôm vào miệng cô. "Cay quá nóng! Không tốt cho bé. Ăn lâu lâu thì được".
Hừ hừ!! Không thèm ăn nữa. "Anh không thương bé à". Đôi mắt cô long lanh nước mắt.
"Thương nên mới ngăn em không được ăn nhiều ".
Tự nhiên sao cô ghét anh quá đi, nhưng món tôm trước mắt cô cảm thấy hết ngon!
Thế là không ăn nữa.
"Thế anh mỗi ngày đem đến cho bé được không anh". Tuyết Thanh liền quay sang hỏi Nhất Thiên anh ta tốt quá đi, mang đồ ăn ngon cho cô, còn dịu dàng với cô nữa.
"Hả?". Sao tự nhiên bẻ lái qua anh ta vậy nè, nhưng mà... Nhất Thiên nhìn bàn thức ăn toàn là món cay nên cũng có chút cho dự. Ăn cay sẽ rất nóng nên...
"Được được". Nhất Hoà thấy cơ hội của mình đã đến, nên tranh thủ lấy lòng cô gái nhỏ này.
Chạy đến bên cô, muốn nắm tay nhưng lại sợ bị kích động nên cậu ta lùi lại cách một đoạn rồi liên tục gật đầu đông ý.
Ăn thôi mà có gì đâu cơ chứ. Sao lại bắt nạt cô gái nhỏ như thế, coi được à!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]