Chương trước
Chương sau
"Đã chết người chưa".

"Tôi....phanh gấp lại, chắc người ta đã ngất rồi".

"Xem thế nào đi, đừng phiền đến tôi".

"Vâng". Người tài xế bước xuống xe, lúc này đầu của cô gái đó do bị đập xuống đất nên đã xuất hiện ra máu, nhưng anh ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Vội vàng lay cô gái đó dậy.

"Này cô ơi...cô ơi". Nhưng cô gái đó miệng vẫn lẩm bẩm.. 'đừng...con xin....đừng mà....đừng mà'. Rồi ngất đi.

Một tràn máu tanh lại chảy ra không ngừng trên bàn tay của anh ta. Này.....máu không đông được à?

"Thiếu gia. Người xuống đây đi. Tôi....". Tôi cũng không biết làm sao luôn.

Vốn không muốn xuống xe nhưng cuối cùng anh ta vẫn đi xuống xem như thế nào nhưng khi thấy máu thì anh ta giật mình.

Cái quái gì vậy? Máu....này là không đông được à.

Phiền phức thế này sao.

"Chết chưa".

"Vẫn chưa, nhưng ngất rồi ạ".

"Đưa vào trong xe đi". Cũng không còn cách nào khác, cứu người trước đã dù sao cũng ngất trước xe của anh ta.

"Vâng". Tài xế vội bế cô gái vào trong xe, ngồi ngay ghế sau. Khuôn mặt lúc này thấm đẫm máu, máu tanh không ai có thể chịu được.

Nếu chỉ là máu bình thường thôi thì cũng không đến nỗi nào mới đúng chứ. Người thanh niên đó cũng không quan tâm đến kêu tài xế lái xe về nhà mình rồi gọi cho một người bác sĩ riêng để cứu người.

"Đừng....không....con xin lỗi ".

"Thanh Nhi sẽ ngoan...ba mẹ đừng....".

"Thanh Nhi đau".

Người thanh niên đó thấy cô không ngừng lẩm bẩm gì đó, thì quay sang nhìn. Máu vẫn cứ chảy ra, cứ tình hình này không chết người mới lạ. Cuối cùng vẫn là không đành lòng, anh ta giúp cô gái băng bó lại vết thương, nhưng sử dụng hơn chín lọ thuốc cầm máu có trong xe, vẫn không khả quan.

Lúc này người thanh niên mới cảm thấy không ổn. Người bình thường nếu là máu không đông chỉ cần cầm máu sơ thôi thì sẽ được. Nhưng....anh ta nhìn lại chín lọ thuốc cầm máu trống rỗng thì giật mình. Vẫn không cầm được máu.

- ------------

Minh Hoàng Lễ tìm cô khắp nơi nhưng vẫn không tìm được. Anh lập tức gọi cho Thanh Phong Thanh Giao đến điều tra camera ở khu vực này.

Bé con! Em đừng gặp chuyện gì. Bằng không anh sẽ không sống được.

Hơn ba mươi phút sau, cuối cùng cũng tìm thấy cô ở một đoạn đường nhìn về phía đôi vợ chồng đang cãi nhau giờ phút này cô vẫn không làm sao cả nhưng khi nhìn thấy họ. Cô mới dần sợ hãi, vô thức lùi ra phía sau.

Nhìn thấy họ to tiếng với nhau. Cô gái nhỏ ngồi sụp xuống ôm lấy đầu mình miệng lẩm bẩm. "Con xin lỗi...ba đừng...đánh con nữa".

"Điều tra hai vợ chồng đó đi".

"Dạ". Thanh Phong lên tiếng. "Này tôi biết, hai người họ là cha mẹ nuôi của phu nhân. Hà Trung."

Thanh Phong giải thích đây là nhiệm vụ đầu tiên tuy hơn mười mấy năm của Thanh Phong nên anh ta nhớ rất rõ, khi đó lão đại bắt họ về hành hạ một phen.

Minh Hoàng Lễ cũng giật mình, vậy cho nên cô mới sợ hãi thế này sao. Cho nên có đôi lúc cả hai thân mật, anh vẫn luôn thấy được cô có chút sợ hãi.

Nhưng khi đến một đoạn đường khác, cô băng qua đường thì một chiếc xe ô tô lao đến, Minh Hoàng Lễ thấy cô ngã ra đất thì anh đứng phất dậy. Cô...sẽ không sao chứ.

"Em ấy thế nào".

"Kỳ lạ....". Thanh Ngọc nói. "Lão đại camera đã bị xoá một đoạn này rồi ạ".

"Khôi phục lại đi". Minh Hoàng Lễ biết nếu người đã xoá camera đương nhiên không có ý tốt, nhưng nếu mà như thế sẽ rất mất thời gian.

Nhưng không sao, anh đợi được.



"Liên lạc với Kiều Nam Cảnh và Lục Thế Phương. Nói với họ tôi cần họ giúp tìm người ".

"Rõ". Thanh Phong lập tức đi làm ngay.

- -----------

Chuyện cô mất tích rất nhanh đến tai của Hoàng Nhất Thiên, anh vội bỏ tất cả để đến nhà của Minh Hoàng Lễ.

Em gái mất tích! Hoảng loạn. Sợ hãi.

Hoàng Nhất Thiên lái xe mà trái tim cứ đập liên hồi, Thanh Nhi em đừng có chuyện gì xảy ra.

Khi Nhất Thiên đến nơi thì các anh em đã có mặt đầy đủ.

"Tại sao em ấy lại mất tích hả? Không phải cậu đã nói sẽ chăm sóc cho em ấy sao". Nhất Thiên đi đến, anh túm lấy cổ áo của Minh Hoàng Lễ mà hét lớn lên.

Các anh em vội can hai người họ ra.

Minh Hoàng Lễ cười nhạt. "Cậu lấy tư cách gì để mà trách tôi".

"Tôi....". Nhất Thiên cũng buông ra.

"Hoàng Nhất Thiên! Chúng ta là anh em, nhưng người mất tích là cô gái của tôi, không phải của cậu, hiện tại cậu ở đây trách tôi được cái gì".

Cô mất tích đương nhiên anh rất lo rồi, sao mà để yên được, không phải anh vẫn cho người điều tra tìm kiếm khắp nơi sao. Vẫn không hề có tung tích.

Nhất Thiên không nói gì, cậu cũng cho người đi tìm rồi nhưng mãi vẫn không có tung tích.

Cô mất tích đã hơn năm tiếng đồng hồ rồi.

Giờ phút này bọn họ lo tập trung đi tìm cô mới được.

- ---------

"Hoàng....Lễ....". Tuyết Thanh mơ màng gọi tên anh.

Nhưng không hề mở mắt, dường như sinh mệnh cô có thể đứt bất cứ lúc nào.

"Hả??". Gọi ai vây. "Này gọi ai thế". Anh ta lay cô gái đó.

"Hoàng....". Rồi lại ngất đi. Miệng vẫn lẩm bẩm "xin lỗi xin lỗi. Tha cho con".

Anh ta đã đưa người về nhà trị vết thương nhưng cũng chính là người đã xoá đi tất cả camera ở đoạn đường đó.

Anh ta nhìn cô gái đang mơ màng gọi ai đó, cũng hơi nhíu mày. Nghe không rõ thì làm sao tìm người thân được? Nhưng mà.... cũng rất xinh xắn, đáng yêu, chắc khoảng mười bảy mười tám tuổi mà thôi.

Cô đi ra ngoài một mình à? Sao lại gặp chuyện này, gia đình cô là ai?

Một ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu Tiết Phong Châu. Nhưng không thể nào có đáp án.

Cô gái này máu thuộc máu hiếm? Lại là máu không đông? Thêm chuyện cô từng bị dị ứng phấn hoa hồng nặng nữa. Nên người của anh ta không dám sử dụng thuốc nhiều.

Nhưng người của anh ta cảm thấy máu của cô có gì đó không đúng nên đã lấy một ống máu để mà nghiên cứu xem như thế nào.

Hơn ba giờ sau cuối cùng tình hình cũng đã ổn, người đã ngủ say. Anh ta nhìn mà thất thần.

Đẹp thật. Mới tuổi này như một nụ hoa vừa mới chớm nở, vài ba năm sau sẽ đẹp như thế nào đây. Người xưa nói hồng nhan thì hoạ thuỷ. Luôn đúng chứ không sai.

Cả đêm hôm đó, anh ta cũng không vào xem cô thêm lần nào nữa, để lại cho hai thuộc hạ nữ chăm sóc là được. Công việc của anh ta có rất nhiều.

- ----------

Ba ngày sau vẫn không hề có tin tức của cô.

Đoạn video ghi hình đó đã được Thanh Ngọc khôi phục lại nhưng không thấy được hình dáng của người đã đưa cô đi. Phu nhân bị thương nên chảy máu rất nhiều, Minh Hoàng Lễ giờ phút đó cảm thấy như chết lặng, máu nhiều như thế sao.

Thanh Nguyệt vội vàng chuẩn bị thuốc cho phu nhân nhưng chỉ có thể lấy thuốc cầm máu và một số thuốc khác mà thôi.

Trên mặt của Minh Hoàng Lễ có vài vết bầm do Nhất Thiên đã đánh.



Mở miệng ra thì cứ nói sẽ lo cho cô, nhưng lại đi đâu mất để cho em gái anh ta đi khắp nơi đoạn đường đó. Lại còn bị hoảng sợ chạy ra đường thì bị xe tông.

"Tôi tìm được sẽ đón em ấy về nhà họ Hoàng". Nhất Thiên nói.

Minh Hoàng Lễ cười nhạt, đánh trả lại. Muốn anh trả cô sao? Bọn người này xem anh là cái gì.

Thấy bọn họ lao vào đánh nhau, Lâm Tân Viễn cản Minh Hoàng Lễ lại, còn Kiều Nam Cảnh thì ngăn Hoàng Nhất Thiên lại.

"Tình khả quan không? Cô gái đó không biết sống chết ra sao? Hai người ở lại nơi này đánh nhau". Lục Thế Phương lên tiếng.

Có não không vậy?

Nhưng mà tên Nhất Thiên này muốn nhận lại em gái thì cũng đúng thôi, nhưng cậu ta quên rồi sao, Minh Hoàng Lễ mới là người cứu mạng em ấy

Lúc này điện thoại của Minh Hoàng Lễ lại reo lên, là số lạ.

Đáng lý Minh Hoàng Lễ sẽ không nghe nhưng có thể có tin tức của cô nên anh vội nghe máy.

"Alo! Minh Hoàng Lễ xin nghe".

Bên kia không ai nói gì, chỉ nghe tiếng cười nhạt.

"Minh Hoàng Lễ! Đại thiếu gia nhà họ Minh à". Tiết Phong Châu cười.

"Là tôi. Cậu là ai".

"Anh ơi....".

"Bé con". Minh Hoàng Lễ nắm chặt lại điện thoại. Là cô sao!

"Em...đây ạ, em không sao".

"Anh sẽ đến tìm em ngay đây. Em ở đâu". Hoàng Nhất Thiên giật lấy điện thoại ngay.

"Anh...là ai thế ạ. Minh Hoàng Lễ đâu". Sao lại nghe giọng người khác thế này. Khụ khụ. Tuyết Thanh ho vài tiếng.

"Có sao không". Tiết Phong Châu vỗ lưng cho cô. "Đem thuốc đến".

"Anh đây. Bé con".

Nhưng lại không nghe được tiếng trả lời, trong điện thoại Thanh Ngọc vẫn đang tìm tung tích nhưng dường như không có cách nào phá giải được. Tường lửa quá chặt chẽ, ngay cả thiết bị định vị của phu nhân trong sợi dây chuyền cũng không tìm được.

"Ừm! Tôi là người cứu cô bé này cách đây mấy hôm, hiện tại cô bé này...". Tiết Phong Châu nhìn cô đang ho ra rất nhiều máu. "Tình hình tôi cũng không biết, nhưng nếu người nhà thì đến đây đi".

"Được. Gửi nơi ở của anh cho tôi". Minh Hoàng Lễ cố ném lại sự sợ hãi trong anh.

"Ừm! Đường số 3 khu Nam Hà căn số năm ". Rồi Tiết Châu Phong tắt máy.

"Chuẩn bị xe". Minh Hoàng Lễ bước đi rất vội, thầm cầu mong cô bé con sẽ không có chuyện gì.

Sau khi tắt máy thì cô bé đó lại phun ra một ngụm máu, văng lên khắp người của Tiết Phong Châu rồi ngất đi.

Bệnh gì mà nặng vậy?

Nhìn cô gái nhỏ trong tay mình, Tiết Phong Châu cũng không biết cảm giác lúc này là thế nào.

- ------------

Thanh Phong lái xe nhanh chóng đi đến địa chỉ đã được nói. Minh Hoàng Lễ siết chặt hai bàn tay mình lại, liếc nhìn Nhất Thiên. Nếu không phải tên này giật lấy điện thoại thì anh sẽ nghe được giọng của bé cưng nhà anh.

Tại tên khốn này.

Nhất Thiên cũng rất khó chịu là em gái của anh ta, nhưng lại không nghe giọng của anh sao? Họ đã từng nói chuyện với nhau rồi mà.

Phụ thuộc vào Minh Hoàng Lễ nhiều thế nào? Trên mặt hai người họ đều có vết bầm.

Nhất Thiên không hề nương tay với Minh Hoàng Lễ và ngược lại cũng thế.

- -----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.