Khi đó cô tuyệt vọng, nhưng không ai cứu mình. Khi phát hiện ra thì lại bị đánh đến mức nhập viện trong tình trạng nguy cấp.
Sau khi khoẻ lại họ lại nhẫn tâm bán cô cho tú bà khác.
Âu Dương Thế Khanh nói rất đúng. Nếu không phải khi đó Âu Dương Thế Khanh tình cờ tìm người cho căn cứ mình, cho nên mới đi tìm khắp nơi.
Khi thấy cô vùng vẫy muốn thoát khỏi tay người lạ thì chính anh ta đã cứu.
Nếu không, có lẽ cô sẽ như thế nào. Lạc vào chốn hồng trần, mua vui cho đàn ông khi tuổi đời còn bé như thế.
Anh không chắc với tính tình của cô thà chết có bị chấp nhận lăng nhục chà đạp hay không, nhưng anh vẫn mong cô sống hơn.
Minh Hoàng Lễ không quan tâm cô có quá khứ như thế nào, chỉ cần cô sống là đã quá đủ với anh.
Cuộc đời của này đã quá đau khổ, nên anh luôn mong muốn cô có được một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Khi vô tình gặp lại gia đình họ Hà đó, anh biết cô đã dần dần nhớ lại thêm một chút nữa.
Minh Hoàng Lễ không muốn bé con nhớ lại quá khứ đau thương đó một chút nào. Quá đau khổ, quá đau thương.
Nghe xong chuyện Tiết Phong Châu kể lại, không ai nói gì.
Người đàn ông lạnh nhạt như Lâm Tân Viễn đây, khi nghe kể lại, chứng kiến hình ảnh đầy hoảng sợ đó, trái tim của anh ta cũng thắt lại.
Hoàng Nhất Thiên lúc này đột nhiên muốn hút thuốc, em gái anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615547/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.