Sáng hôm sau
Tuyết Thanh thấy mình ngủ rất ngon, anh vẫn còn ngủ bên cạnh, tay anh để ngay eo cô.
Cô nhích lại một chút, hôn lên mắt anh. Sau đó rụt người lại muốn chạy trốn. Nhưng đã bị anh tóm được. Thậm chí anh còn đè lên cô.
"Bé ngoan". Minh Hoàng Lễ vén chăn lên.
"Anh....". Tuyết Thanh vòng tay ôm lấy cổ anh, không do dự mà hôn lên môi anh.
Sáng sớm tinh mơ căn phòng tràn đầy tiếng rên rĩ nức nở mê người mà cả hai đem lại cho nhau.
....
Khi kết khúc, anh tắm rửa cho cả hai ở dưới vòi sen, kỳ cọ giúp cô mà không làm thêm lần nào, mặc dù vẫn còn muốn nhưng một lần là đã đủ.
Anh không thể làm cô nhiều lần được.
Tuy đã làm một lần với anh, nhưng vẫn rất e thẹn để anh tắm. Đối với việc này, Minh Hoàng Lễ hoàn toàn xem nó như là một điều vinh hạnh chỉ anh có thể làm và thấy nó mà thôi.
Đến khi bảy giờ kém mười lăm thì hai người mới bước xuống và đi ăn sáng.
Sau đó anh đưa cô đi học. Mấy hôm trước anh không đưa đi học được mà cô đã suy nghĩ lung tung. Cho nên anh vẫn đưa đi sẽ tốt hơn.
Ngồi trên xe mà hai người nói đủ thứ chuyện, không tính đến chuyện hoan ái buổi sáng vừa rồi, Minh Hoàng Lễ rất hài lòng cuộc sống hiện tại như vậy.
Anh nhìn theo bóng dáng cô vào lớp học mà khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Anh sợ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615246/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.