Lúc này cô bước ra, Minh Hoàng Lễ nhìn mà thất thần một lúc. Bé con rất xinh đẹp, mặc trên người một chiếc váy lệch vai mày xanh lục, tóc được uốn thành những lượn sóng.
Trên cổ cô có đeo một sợ dây chuyền bằng bạch kim do anh tặng nó cho cô. Đây cũng là món trang sức duy nhất có trên người cô. Không tính chiếc nhẫn đã được anh đeo vào khi cầu hôn cô.
Thấy cô từ từ đi lại, anh cũng không muốn nói chuyện với Thượng Quốc Khinh nữa, chào anh ta một tiếng rồi rời đi.
Thượng Quốc Khinh thấy vậy thì bật cười, nhưng cô gái đó đẹp như vậy, hèn chi Minh Hoàng Lễ cũng một lòng che giấu. Nếu là anh ta, thì anh ta cũng che đi.
"Bé cưng hôm nay xinh đẹp quá". Minh Hoàng Lễ ôm eo cô, hơi vén tóc của cô ra sau một chút. Đồng thời anh cũng phất tay ra lệnh cho Thanh Nguyệt rời đi.
Cô hơi đỏ mặt vì được anh khen, nhưng đôi cao gót cô mang hơi khó khăn đi. Minh Hoàng Lễ thấy cô hơi động chân thì khom xuống kiểm tra. Sau đó anh nhíu mày lại.
"Bé cưng. Đừng mang nữa". Anh lấy giày của cô ra. "Anh không thích em cố gắng chịu đựng như vậy".
"Nhưng...mọi người điều mang như vậy". Tuy cô không thích nhưng là ngày vui của Lam Ái nên không thể từ chối được.
"Không cần". Minh Hoàng Lễ bế cô lên theo kiểu công chúa, một tay anh cầm giày, một tay ôm cô rời đi. "Vì em là được".
Cô gật đầu. Vòng tay ôm lấy cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615238/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.