“Cậu ấy nói mong anh cả đời này bảo vệ, che chở và yêu thương em”. Minh Hoàng Lễ nói.
Tuyết Thanh im lặng, đến khi mê man cậu vẫn không quên nhắn gửi về người em gái này.
Bên nhau. Rất khó để nói trước được điều gì, vì cô đã không còn như trước kia khi ở bên anh. Khi đó cô hồn vui vẻ, mọi việc điều được anh tính toán chu đáo.
Giờ đây cô đã nhớ lại, thì không cần anh nữa hay sao?
Cô không biết tình cảm lúc này đối với anh là gì nữa, chỉ là bao nhiêu năm nay, cô chưa từng có tình cảm nam nữ với một ai. Chỉ khi gặp anh, khi bị mất đi ký ức thì mới phụ thuộc vào anh, yêu anh và chỉ biết có anh.
Họ đã nhiều lần ân ái vui vẻ với nhau, nhiều đêm triền miên quấn quýt không rời. Nhưng hiện tại cô không chấp nhận được sự thật này.
Mọi thứ đến quá bất ngờ và vội vã.
Anh rất tốt, nhưng cô lại không tốt. Hai bàn tay này, nó đã dính đầy máu… cô nhìn lên bàn tay mình. Cảm giác thật chua xót.
Cô được thiếu chủ mua về từ tay một người phụ nữ khác, nếu không được anh ta cứu thì có lẽ số phận này sẽ trôi dạt về đâu?
Hà Tuyết Thanh! Đây là tên của cô? Hay là Hoàng Thanh Thanh.
“Em sao thế”. Minh Hoàng Lễ xoay người cô lại đối diện với anh.
"Em…thấy mệt, em muốn được nghĩ ngơi ". Cô tránh né sự thật này.
“Được”. Anh đưa cô lại giường nằm, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615213/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.