Két.
Tiếng cửa phòng được mở ra, là một căn phòng tăm tối không có một chút ánh sáng, khi có người bước vào, ánh nắng chói chang khiến cho Chúc Minh Hoà nhịn không được mà che mắt mình lại.
“Ai đó”. Chúc Minh Hoà từ khi bị bắt giam cho đến nay tính khí kiêu căng đã không còn nữa.
“Đưa cô ta ra ngoài”. Thanh Nguyệt nói xong rồi bước ra.
“Thả tôi ra!!! Chúc thị sẽ không tha cho các người, khôn hồn thì mau thả tao ra”. Cô ta giãy giụa để mong thoát được, nhưng lại không vì bị hai tên thuộc hạ kẹp lấy cô ta, khiêng như một món đồ.
Thấy Chúc Minh Hoà giãy giụa thì bọn họ chuyển sang kéo lê lết. Cho đỡ phí sức.
Không ai ngó ngàng gì đến cô ta, đến khi kéo vào một căn phòng có đầy đủ dụng cụ để tra tấn. Chúc Minh Hoà hoảng sợ đến mức không đứng nổi, khuôn mặt tái mét không còn một giọt máu.
Thanh Nguyệt lấy một con dao nhỏ quơ qua ngọn nến mấy lần, đến khi thấy vừa đủ thì bước lại gần Chúc Minh Hoà.
“Không”. Cô ta muốn bỏ chạy thì bị giữ lại, ép cô ta ngẩng đầu nhìn Thanh Nguyệt. “Tha…tha cho tôi đi”.
“Vậy khi phu nhân bọn tao kêu tha? Tại sao mày vẫn hành hạ người hả”. Bây giờ sợ trả thù nên kêu tha thứ? Lý lẽ gì đây? Mấy ngày bị giam cầm, bọn họ khiến cho phu nhân chịu biết bao nhiêu sợ hãi và đau đớn.
“Tôi…tôi…biết lỗi rồi…”. Chúc Minh Hoà bò đến, dập đầu quỳ lại Thanh Nguyệt mong được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615198/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.