Minh Hoàng Lễ không nói gì. Ngón tay anh để trên sô pha khẽ gõ gõ vài cái như đang suy nghĩ gì đó.
Nếu bé con không sao thì anh rất yên tâm, nhưng nếu lúc thấy lúc không như vậy thì khiến anh vô cùng lo lắng và không thể yên tâm được.
Nó như một trái bom đã được hẹn giờ để chờ thời gian để kích hoạt nổ mà thôi.
Cô lại không muốn kiểm tra sức khoẻ, anh lại không thể ép buộc. Chỉ chờ cô tự nguyện mà thôi.
Anh mà ép buộc thì cô sẽ không thích, nhiều khi còn giận dỗi anh nữa.
“Nhưng mà tình hình này của phu nhân thì đừng để phu nhân bị kích động là được ạ”.
“Nếu có thì sao”. Minh Hoàng Lễ nhìn Thanh Nguyệt.
“Thì máu trên mặt của phu nhân sẽ lại chảy máu. Tạm thời em vẫn đang tìm cách cho nên cũng không rõ.”
Anh gật đầu. Khi nghe Thanh Nguyệt nói cô không thể bị kích động thì trái tim anh càng thêm treo lơ lửng.
Bây giờ anh phải đáp ứng các yêu cầu mà cô đặt ra mới được. Nếu không…anh cũng không dám nghĩ đến sự việc nguy hiểm ra sao.
Tình hình an nguy của bé con vẫn đặt trên hết cả, anh không thể đem đến sự kích động nào hết cả.
“Ừm. Em đi làm việc đi”.
“Dạ”.
“Dạo này em làm việc quá sức rồi, sau khi ổn lại em có thể cùng Thanh Giao đi chơi đi”. Trước khi Thanh Nguyệt bước đi cầu thang thì anh lại nói thêm một câu.
“Lão đại”. Thanh Nguyệt run run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615190/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.