Đêm đến, Nhất Thiên một mình đi đến nhà họ Vũ Văn để tìm tung tích của bà ngoại thật sự.
Anh đi tìm khắp nơi cũng không có tung tích.
Đang ở trong thư phòng tìm kiếm thì có một người mở cửa nhẹ nhàng đi vào, Nhất Thiên liền nấp vào một góc.
Nhất Hoà khi biết tin thì lặng lẽ âm thầm điều tra. Cậu muốn biết chắc chắn bà ngoại thật sự còn sống hay không?
Cũng tiện thể cho người Vũ Văn một bài học.
Hừ.
Tưởng cậu là con hề à. Chỉ là không thích tranh với đời mà thôi, làm em trai vốn đã quen với việc được anh trai yêu thương cưng chiều, thích gì làm đó.
Giờ đây cậu phải gánh lấy Phong Hành.
Hừ.
Vốn định rủ anh trai đi, nhưng cuối cùng cậu vẫn nghĩ lại nên thôi. Đi một mình vẫn tốt hơn, lỡ như liên luỵ đến anh mình thì sao? Nhất Hoà suy nghĩ rất thấu đáo.
Nhưng….
Cậu đang lục lọi tìm kiếm thì phát hiện có hơi thở người khác. Súng trong tay liền được cậu nắm lấy.
“Ai”. Nhất Hoà tấn công anh ta.
Nhất Thiên cũng đánh trả lại. Họ không ai nhường ai, nhưng lại rất thân thuộc, nên Nhất Thiên lại không đánh hết sức mình.
“Mày là ai? Tại sao lại ở đây”.
“Hả?”. Giọng nói này. Nhất Hoà nghe quen thế nhỉ? Nhìn như nghe lải nhãi bên tai mỗi ngày thì phải.
“Anh cả”.
“…”. Mẹ nó.
Nhất Thiên thu tay mình lại.
“Em/anh tại sao lại ở đây”. Hai người họ cùng đồng thanh nói chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615134/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.