“Anh muốn họ bị phạt thật à”.
“Không thì sao. Cậu hiểu rất rõ, xuất thân của họ điều không tốt, nếu tôi không khó khăn, gây sức ép vậy thì mai này bọn họ sẽ lấy xuất thân của họ ra mà chê trách”. Anh nhìn ra cửa sổ, nhìn năm người rời đi. “Thanh Phong, cậu hiểu không? Xuất thân mỗi người điều không được lựa chọn, nhưng tôi tuyệt đối không để ai một khi đã rời đi vì chê xuất thân của họ”.
Đời này không ai biết trước được, nếu những thứ có quá dễ dàng thì không ai trân trọng cả.
Họ đi theo anh lâu như vậy, tình cảm dù sao cũng có. Không ít không nhiều nhưng một khi họ rời đi, anh sẽ cho họ vinh hoa nhiều nhất có thể.
Thanh Phong yên lặng.
“Đừng nói cho họ biết”.
“Tôi hiểu”. Thanh Phong gật đầu.
Sau đó thì chào anh rồi rời đi. Minh Hoàng Lễ thở dài một hơi. Một mình anh ở lại căn phòng tối đó.
....
Sáng hôm sau
Khi Tuyết Thanh dậy thì anh đã rời nhà đi rồi, sau đó thì luyện tập thể dục để cho cô và bé con nhỏ ra đời bình an.
Lúc này thì Nhất Thiên hối hả đi đến.
“Minh Hoàng Lễ đâu?”. Anh đang kiềm chế sự tức giận của mình, em gái vẫn nên không biết thì hơn.
“Dạ, anh ấy đi có việc rồi, em cũng không hỏi”. Tuyết Thanh lau mặt, ai cũng có việc riêng mà, đương nhiên là cô không hỏi anh rồi. “Sao vậy anh hai”.
“Nó…không có gì cả, anh chỉ đến gặp để bàn vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615108/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.