Nhất Thiên bừng sáng! Cô muốn cầu hôn mình!!
Chết nhanh mới được.
Khụ khụ…
Nhất Thiên cố gắng gượng ho, sắc mặt tái nhợt Kim Hà vội vàng gọi Thanh Nguyệt vào.
Sau một hồi kiểm tra, Thanh Nguyệt lắc đầu. “Xin lỗi, thời gian của anh ấy không còn nhiều nữa, chị chuẩn bị tâm lý một chút”.
Không!!!
Hu hu.
Nhìn thấy Nhất Thiên hai mắt nhắm nghiền lại, lòng cô ấy đau như cắt. Là do cô ấy đã hại một người như anh, là do mình.
Hu hu…
“Kim…Hà…em có đồng ý lấy anh không?”. Nhất Thiên khều khào nói. “Nhưng…mà thôi, anh sắp chết rồi”.
“Muốn mà…em muốn lấy anh! Anh sẽ khoẻ lại thôi. Đừng lo mà”.
“Vậy sao?”. Ha ha. Anh lấy từ trong túi áo sơ mi của mình một chiếc nhẫn. “Anh đã muốn đeo nó cho em từ rất lâu rồi”.
“Được”. Cô cũng lấy từ trong túi một chiếc hộp. “Em cũng muốn”.
Biết vậy thì anh nên bị thương sớm hơn nữa! Để có được vợ!
Đeo nhẫn cho Kim Hà xong, Nhất Thiên đè lên người cô mà trao một nụ hôn sâu.
Kim Hà nhất thời quên cả phản ứng, mặc anh hôn mình.
“Vậy mà cũng được à”. Minh Hoàng Lễ thầm khinh bỉ.
“Vậy là anh cả đã xong rồi, anh! Mình chuẩn bị hôn lễ cho họ đi”. Tuyết Thanh đứng bên ngoài cười không ném lại được.
“Được”. Vợ nói gì cũng được cả.
“Anh…vết thương”. Kim Hà giờ mới phản ứng lại, sau đó thì nghiêm mặt nhìn anh.
“Khoẻ như trâu”. Ha ha. Nhất Thiên lại đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615104/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.